Editor: Waveliterature Vietnam
Tay phải Mạc Thanh Tuyết bị thương, vì thế vào nhà Lệ Đình Tuyệt tốn rất nhiều sức lực. Địa hình bên trong không rõ, vì thế nhìn thấy cửa sổ liền trèo vào, nghĩ òa chỉ cần vào nhà anh là được.
Nhưng lại không biết, cô vào không phải tòa chính mà là lầu nhỏ bên cạnh, Lệ Đình Tuyệt đặc biệt vì một người rất quan trọng xây lên.
Cô trường xuống dưới cửa, đi vào bên trong, trong lòng nghĩ, chân của Tuyệt không thể có chuyện gì. Vì thế đi rất vội vàng, nhưng mà chưa đi được mấy bước thì thấy đôi mắt xanh đang nhìn chằm chằm cô, sau đó là tiếng kêu của nó.
Tốc độ giống như tia chớp, bất thình lình xông tới, cô bị dọa tới ngốc trên mặt đất, chỉ nhìn cái miệng lớn của nó cắn vào cổ của cô, cô sợ đến nỗi hét to lên.
A….cứu mạng…...
Ba người đang uống rượu nghe thấy tiếng con gái kêu, đều sửng sốt. Lệ Đình Tuyệt nhíu mi, vừa lúc nghe thấy tiếng kêu của con chó. Nếu như không phải con mồi, nó sẽ không kêu như thế.
Vì thế lấy điện thoại, liền mở hình tượng quản chế con chó. Thấy nó đang cắn một cô gái, không ngừng nhíu mày.
Liền đứng dậy đi nhanh ra bên ngoài, Lãnh Nhiên thấy anh ấy đi vội vàng, không ngừng hỏi:“Anh ấy đi đâu mà vội như thế?”
Ngôn Kim lắc đầu:“Chắc có việc gấp, chúng ta đi cùng xem sao.”
3 người xuất hiện chỗ con chó, nhìn thấy Mạc Thanh Tuyết khóc. Tiếng kêu thê thảm, mà con chó trông như đang chơi đùa, nó cắn cánh tay cô quay vòng trong phòng.
Khi nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt, con ngươi màu xanh có một ánh sáng nhu hòa, sau đó chạy đến, dựa vào người anh.
Lãnh Nhiên nở nụ cười, “ con chó vì gặp anh, nên mới dùng khổ nhục kế.”
Có điều nhìn Mạc Thanh Tuyết, một tay đặt trước ngực, còn cái tay kia bị chó cắn, cũng rất đáng thương. Nhưng con chó không có dọa mồm, chỉ là chơi đùa cô.
Nhưng Mạc Thanh Tuyết bị sợ không rõ, chỉ cảm thấy bụng đau dữ dội, sau đó hai chân chảy một chất lỏng.
Cô đau khổ nhìn Lệ Đình Tuyệt, Tuyệt, tôi đau, tôi rất đau, mau cứu tôi
Lệ Đình Tuyệt nhíu mày, ai có thể nghĩ, cô lại đến lang bảo, vì thế nói với Ngôn Kim.
Anh xem cho cô ta, xem có chuyện gì?
Sau đó chỉ con chó, “Mau về ổ, không được ra ngoài.”
Con chó nhìn thấy anh tức giận, rất nghe lời đi về hướng cái ổ nhỏ, nhưng đi được 3 bước lại quay đầu lại, rất không nỡ. Vất vả lắm anh mới đến, nhưng anh lại không cho nó chơi, có chút thất vọng.
Nhưng mà mệnh lệnh của anh nó không thể không nghe, sau đó không quay đầu nữa, im lặng nằm trong cái ổ màu xanh.
Ngôn Kim ngồi xổm xuống xem vết thương của Mạc Thanh Tuyết, phát hiện chó không có cắn. Chỉ là giữa hai chân cô chảy máu, nhìn là biết có chuyện gì xảy ra
Vì thế liền đứng dậy, “ Lãnh Nhiên, đỡ cô ấy dậy, đưa đến bệnh viện, cô ấy đang mang thai, có dấu hiệu sinh non.”
Lãnh Nhiên kinh ngạc, chỉ vào bản thân, “ sao lại là ta?”
Ngôn Kim cười nhẹ, “Tôi đi liên lạc với bệnh viện, nói tình tình của cô ấy, còn Tuyệt sẽ chạm vào cô gái ngoài Tiểu Yên sao?”
Đặc biệt là người này, vị hôn thê cũ của anh ấy.
Lãnh Nhiên giận giữ nói,“được, bế thì bế.”
Sau đó khom người xuống bế cô, sau khi Mạc Thanh Tuyết nghe Ngôn Kim nói xong, sắc mặt càng tái nhợt. Vốn dĩ đứa con này cô muốn đổ cho Lệ Đình Tuyệt, làm sao nghĩ đến kết quả này.
Sau đó hối hận, sau này Tuyệt sẽ không thích cô nữa.
Vì thế nghiêng đầu đi òa khóc.
Mà Lệ Đình Tuyệt chỉ nhếch mép cười, nghĩ đến Mạc Thanh Yên phá hủy hôn lễ của hai người, thật sự làm rất tốt, không thì anh ấy sẽ cưới cô gái như thế nào?