Editor: Waveliterature Vietnam
Mạc Thanh Yên ôm lấy con bé, cô ngẩng đầu lên, thấy mẹ vẫn còn có chú. Liền che miệng lại, lúc nãy con bé chơi ở nhà. Gọi hai đồ chơi búp bê Barbie là bọn họ, không biết họ có nghe thấy không?
“An An, lúc nãy con đi đâu?”
Nhìn thấy tiểu bảo bối của mình vẫn ở nhà, xúc động, vui sướng.
Mà Lệ Đình Tuyệt ánh mắt cười sâu, đã biết có chuyện gì xảy ra, một đêm tươi đẹp đã bị phá hủy.
Lúc đó Băng Khối và Dương Quang đi vào, lúc đi qua Lệ Đình Tuyệt, Dương Quang làm trò hề với anh.
“Chú có thể đi, ở đây không chào đón chú.”
Mạc Thanh Yên nhìn Angela cái gì cũng không biết, bảo cô bé tiếp tục chơi, sau đó hỏi Băng Khối, “Không phải con bảo em đã đi mất rồi? Con bé không phải vẫn ở nhà sao?”
Băng Khối điềm tĩnh, bình thản nhìn Angela, “Lúc nãy bọn con chơi trò bịt mắt bắt dê, MM trốn kĩ quá, vì thế không tìm được nó.”
Mạc Thanh Yên nhìn con của mình, than lên một tiếng.
“Chơi đùa thôi sao lại nói nghiêm trọng như thế, không biết là đã dọa mẹ sợ hết hồn không?”
Lúc nãy cô thật sự bị dọa hết hồn, tiểu nha đầu này không khiến cô bớt lo, lạc mất nhiều lần rồi, vì thế có sự ám ảnh tâm lý.
Băng Khối giả vờ xoa đầu, “Haizz, chúng con vẫn còn nhỏ, vì thế sợ hãi là tìm đến mẹ luôn.”
Lời giải thích rất thỏa đáng, chúng nó còn nhỏ, có chuyện thì tìm mẹ, Mạc Thanh Yên chỉ cười trừ. Sau đó nhìn thời gian, “Angela, Băng Khối, Dương Quang, các con đi lên tầng ngủ trước đi.”
Angela đứng dậy, ôm lấy chân của Lệ Đình Tuyệt.
“Con muốn ngủ với chú.”
Băng Khối đi đến, kéo tay của Angela, “Chú, đợi con quay video với tiểu Ngạo Kiều, chú muốn đi cùng cháu không.”
Hai mắt Angela phát sáng, nhìn mắt Lệ Đình Tuyệt, cuối cùng chọn tiểu ca ca.
“Được thôi.”
Bị Dương Quang bắt đi lên tầng, Băng Khối liếc mắt qua bóng người cao to.
“Muộn thế này còn mang đàn ông về nhà có đúng không?”
Một bộ dạng đại tiểu nhân, nói khiến cho Mạc Thanh Yên đỏ mặt. Đây là giao ước của bọn họ, muốn làm tấm gương cho Angela.
Này, xoa đầu con cái.
“Biết rồi.”
Sau đó cô hướng đến đến Lệ Đình Tuyệt, “Em đưa anh về.”
Nhưng Lệ Đình Tuyệt mặt tối sầm lại, ánh mắt nặng lại. Mạc Thanh Yên kéo tay anh, kéo anh ra ngoài.
“Xin lỗi, em với con có hẹn ước, buổi tối không thể mang đàn ông về nhà.”
Trong sân, thoang thoảng mùi hoa thơm, đèn đường tối tối, bóng hai người thon dài, ôm lấy nhau, hôn đến nỗi không nỡ phân ly.
Sau đó người đàn ông bị người phụ nữ đẩy ra ngoài cửa, “Trên đường cẩn thận, đến nhà thì gọi điện thoại cho em.”
Sau đó cửa đóng lại, người đàn ông đứng trước cửa nhìn đèn biệt thự sáng, anh thề, sẽ có một ngày anh ở trong đó, ngày ngày ở bên cạnh cô.
Quay người lên xe, sự cô đơn bao phủ, châm một điếu thuốc, vẻ mặt nghiêm trang hút, lúc trước anh thích sự yên tĩnh, chỉ thích một mình.
Nhưng bây giờ, anh thích có cô bên cạnh. Thích cái miệng nói suốt ngày của cô, thích mùi hương hoa nhài thoang thoảng trên người cô.
Hình tượng mạch suy nghĩ trở về ở quán rượu, anh nhẹ liếm môi mỏng, đôi môi nhỏ của cô rất ngon, ngọt ngào.
Mạc Thanh Yên lên tầng, đến phòng hai đứa trẻ. Nó đang ngồi thảm dưới đất, ôm lấy cái gối.
“Các con không mong mẹ kết hôn sao?”