Editor: Waveliterature Vietnam
Lệ Đình Tuyệt hiểu ý của cô, nhưng anh không để ý, vẫn để ngón tay trong lòng bàn tay cô, gãi nhẹ làm cô thấy hơi ngứa.
“Mau ăn cơm đi, em nhất định là đói bụng rồi.”
Sau đó gắp thức ăn vào bát cho cô, nhìn cô ăn, cả quá trình đều không ngẩng mặt lên nhìn những người khác trên bàn.
Mạc Thanh Yên bắt đầu hưởng thụ sự chăm sóc của anh, thế nhưng cô vẫn nhận thấy những ánh mắt đang dừng trên người mình, không khỏi cảm thấy có vài phần áp lực. Vì vậy liền liếc trộm những người đang ngồi trên bàn, Angela đang “Hổn hển...... Hổn hển......” ăn rất ngon miệng.
Thỉnh thoảng cô bé lại nâng cái đầu nhỏ nhắn lên, nhìn đến người này người kia, cuối cùng nở nụ cười ngọt ngào với Lệ Đình Tuyệt.
Còn hai đứa con trai của cô, hai đôi mắt lạnh lùng cứ thế nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuyệt, giống như muốn lấy mạng anh bằng ánh mắt vậy.
Cô cắn nhẹ môi, cảm thấy áp suất thấp trên bàn ăn, thật sự rất nhạt nhẽo.
Vì thế liền quay ra chu môi với Lệ Đình Tuyệt, nhỏ giọng nói: “Đều tại anh đó, nhìn Băng Khối cùng Dương Quang kìa, hai đứa nó đều tức giận rồi.”
Ba đứa nhỏ vốn đã thiếu thốn tình yêu của cha, cho nên tâm lý có phần mong manh, vì vậy nên cô đặc biệt chú ý đến sức khỏe tâm lý của chúng.
Nếu lấy tính cách trước kia của Lệ Đình Tuyệt, khẳng định sẽ không quan tâm hay để ý đến những người khác. Thế nhưng bây giờ nhìn đến vẻ mặt buồn bã của cô gái bên cạnh, cùng dáng vẻ không vui của cô. Anh thế nhưng cảm thấy bản thân lo lắng, vì thế cầm đũa ăn cơm.
Thỉnh thoảng lại cùng Lãnh Nhiên tán gẫu một hai câu, đem lực chú ý trên người cô dời đi.
Mạc Thanh Yên nhẹ nhàng thở ra một hơi, Băng Khối cùng Dương Quang cũng có phần thả lỏng hơn. Angela ăn xong liền thấy mệt mỏi, ngồi một chỗ rầm rì.
“Angela, con làm sao vậy?”
Angela ngáp một cái, “Buồn ngủ, An An buồn ngủ rồi.”
Mạc Thanh Yên nhấc cô bé ra khỏi ghế rồi ôm vào lòng, bàn tay nhè nhẹ vỗ, cô bé cùng dần dần nhắm mắt.
Tiểu nha đầu này từ nhỏ thân thể đã yếu đuối, lúc còn ở trong bụng bị hai anh trai đoạt hết chất dinh dưỡng, khi chào đời nặng không đến 4kg, phải chăm sóc rất cẩn thận mới nuôi lớn được, cho nên thường xuyên cảm thấy cơ thể mệt mỏi.
Tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé trông rất đáng yêu, nhưng trên người lại chẳng có bao nhiêu thịt, dáng người nhìn cũng không cao như những đứa cùng tuổi, cho nên nhìn qua giống một đứa bé mới ba tuổi.
Lệ Đình Tuyệt ghé mắt nhìn thoáng qua, một bàn tay của cô bé nhét vào trong quần áo của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười thỏa mãn, cái miệng còn phun nước bọt, có vẻ ngủ rất ngon.
Nhìn như vậy anh không khỏi nhíu mày, một cô gái gầy yếu như Mạc Thanh Yên, thế nhưng có thể ôm được đứa bé nặng mấy chục cân sao, vì vậy liền đưa tay ra ôm cô bé.
“Để anh ôm cho.”
Mạc Thanh Yên cười nhẹ, ánh mắt lo lắng, giọng nói rồi hành động của anh cứ thế hiện ra trước mắt cô, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp. Cô thế mà có loại ảo giác, giống như cha của bọn nhỏ đang gánh vác trách nhiệm vậy.
Có người đến chia sẻ trọng trách trên vai, loại cảm giác này thực vi diệu.
Lệ Đình Tuyệt bế Angela, tiểu nha đầu cọ cọ trong lòng anh, ngủ mơ nói ra những lời vô nghĩa.
“Cha...... Mà, ăn ăn......”
Hai người nhìn nhau cười, tiểu gia hỏa này rốt cuộc mơ thấy cái gì? Thế nào lại là cha, lại là ăn thế, nhất định là mơ đến đồ ăn ngon rồi.
Nhưng Mạc Thanh Yên lại thấy chua chát trong lòng, bọn nhỏ vĩnh viễn đều sẽ nhớ đến cha ruột, đó là quan hệ huyết thống không thể chối bỏ. Mà nhắc đến nam nhân kia cũng khiến đáy lòng cô đau nhói, cô không có can đảm đi điều tra xem anh là ai.
Bởi vì nó là một vết sẹo, càng chạm vào chỉ càng đau đớn thêm mà thôi.
“Chúng ta mau về nhà thôi, ngày mai còn phải đến trường nữa.”
Băng Khối cùng Dương Quang tự mình xuống ghế, sau đó nhướn mày nhìn Lệ Đình Tuyệt.
“Cháu đã gọi cho chú Văn đến đón, Lệ Đình Tuyệt chú mau đưa Mi Mi cho dì nhỏ đi.”
Mạc Thanh Yên có thể nghe ra được hai cậu nhóc đối với Lệ Đình Tuyệt có địch ý, bây giờ ngay cả đưa cô và nhà, hai đứa cũng không đồng ý, đã đến mức thủy hỏa bất phân rồi.