Lệ Đình Tuyệt bước đến, ngồi xuống bên cạnh Lệ lão phu nhân, lão phu nhân người tóc đã bạc, mặc một bộ âu phục màu xanh ngọc. Dáng vẻ tao nhã, trên mặt nở nụ cười tươi như một thiếu nữ.
Như vậy đủ để chứng minh, vị lão phu nhân này sống rất hạnh phúc, tâm tính tốt đẹp.
Bà đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Lệ Đình Tuyệt, “Cháu trai của ta càng ngày càng đẹp trai, cháu là niềm kiêu hãnh của ta.”
Lệ Đình Tuyệt nheo mắt lại, “Bà nội, người ngồi mười mấy tiếng trên máy bay không cảm mệt mỏi sao?”
Thế nhưng vậy mà người còn có tinh thần hẹn hắn đến uống trà chiều, lão phu nhân nghe đến thế mới nhớ ra mục đích mà bà hẹn hắn ra hôm nay.
Vì thế bà liền chỉ chỉ về phía cô gái áo trắng đang ngồi đàn dương cầm ở phía trước, “Tiếng đàn này cháu nghe hay chứ?”
Lệ Đình Tuyệt lúc này mới thản nhiên lướt mắt nhìn qua, bộ dáng cô gái đang đánh đàn chắc chỉ tầm 20 tuổi, mái tóc màu vàng cuốn lên, vài sợi rủ xuống vai. Bộ dáng cô đánh đàn cực kỳ chuyên tâm, thật giống như đang biểu diễn.
Cũng được.
Cái gì mà cũng được, người ta chính là tài nữ của Học viện âm nhạc đó, thế nào? Xinh đẹp không?
Lệ Đình Tuyệt nghi hoặc nheo nheo mắt, lão thái thái đây là có ý gì? Coi trọng cô gái kia sao? Nếu là như vậy hắn liền hiểu ý của lão nhân ngài.
Lúc này tiếng đàn dương cầm cũng kết thúc, còn có người vỗ tay. Sau đó một bộ quần áo màu trắng liền xuất hiện trước mặt Lệ Đình Tuyệt, “Bà nội, người xem ta đàn người có thấy thích không?”
Cô đem ánh mắt hướng đến trên người Lệ Đình Tuyệt, đôi mắt xanh mở to, nam nhân này thật là soái. So với những nam nhân bình thường có nhiều thêm vài phần khí thế, càng mê người.
Lệ lão phu nhân đối với cháu trai của mình rất rất tự tin, biết hắn xuất sắc như vậy, bất kỳ cô gái nào nhìn cũng sẽ thích, vì thế cười giới thiệu.
Tuyệt nhi, đây là Uông Lạc Lạc, con gái út của Uông gia.
Sau đó lão thái thái lại hướng Uông Lạc Lạc giới thiệu, “Đây là cháu trai của ta, Lệ Đình Tuyệt.”
Uông Lạc Lạc nở nụ cười rạng rỡ, vươn bàn tay với những ngón tay thon dài, “Lệ ca ca, xin chào!”
Thì ra hắn là lý do mà tất cả nữ nhân ở Lâm Thành này đều muốn gả cho hắn như vậy. Uông Lạc Lạc cực kỳ vui vẻ, không nghĩ tới khi ở Melbourne tình cờ gặp được một lão thái thái, lại là bà nội của hắn
Lệ Đình Tuyệt nhìn lướt qua tay cô, lãnh đạm nói.
Xin chào!