Editor: Waveliterature Vietnam
Mạc Thanh Yên lên lầu tắm rửa, thay quần áo, thấy thoải mái hơn hẳn. Rồi đi xuống lầu, cầm một quả táo ăn, trong nhà bếp nói chuyện với dì Trần.
Nhưng đợi rất lâu không thấy tiểu Văn và dì Tiền đưa ba đứa trẻ về nhà, vì thế cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sao bọn họ vẫn chưa về?
Dì Trần mới biết cô chỉ về nhà một lát, vì thế nhanh chóng làm cơm cho cô.
Băng Khối cùng Dương Quang có tiết Tiếng Anh và taekwondo phải học, buổi tối tám giờ mới về nhà, Angel giờ này đáng ra nên về nhà rồi, gọi điện thoại thử xem.
Mạc Thanh Yên liền đi lấy điện thoại, gọi cho Angel.
Dì...
Truyền đến là giọng nói ngọt ngào của Angel, “Con đang cùng bà xinh đẹp ở ngoài ăn cơm.”
Lúc nói chuyện còn không quên đưa đồ ăn lên miệng, Bà Lệ rất thích cục cưng có thể ăn được như vậy, bà nói trông nó có phúc khí.
Mạc Thanh Yên nghe được âm thanh vui vẻ của con bé, cô biết rằng lại có thêm một người nữa yêu thương tiểu nha đầu này rồi.
Vậy cũng tốt, con bé không có cha, có thêm một người thương nó cũng là chuyện tốt.
Ừm, vui vẻ là được, nhớ về nhà sớm nhé, Bà Lệ lớn tuổi rồi, không chịu được sự nghịch ngợm của con đâu.
Tắt điện thoại, cô đột nhiên cảm thấy ba cục cưng giống như trưởng thành rồi, lúc trước vây quanh mình, bây giờ tự mình đều có phạm vi nhỏ rồi.
Mạc Thanh Yên ăn qua bữa tối, đợi hai đứa nhỏ về gặp mặt, bảo chúng nó không cần quá cứng nhắc, còn nhỏ cứ vui chơi là được, sau đó đợi chúng ngủ, mới đi đến nhà Lệ Đình Tuyệt.
Đến cửa nhìn thấy ở lối vào có hai đôi giày da nam, biết rằng anh đang có khách
Dì Trương đi đến, “Mạc tiểu thư, thiếu gia hỏi cô có về không hai lần rồi, vẫn đang đợi cô đấy.”
Bà nhận đồ trong tay Mạc Thanh Yên, hiền lành cười.
Trong nhà có khách à? cô hỏi.
Lãnh thiếu gia và Ngôn thiếu gia đến.
Mạc Thanh Yên biết bọn họ quan hệ rất tốt, không nên đi làm phiền họ, nhưng sợ đồ ăn trong bình giữ nhiệt lạnh mất, nên đành cầm lên lầu.
Dì Trương nhanh chóng gọi điện cho Lệ Đình Tuyệt, “Thiếu gia, Mạc tiểu thư lên lầu rồi.”
Người đàn ông nào đó mặc quần áo ở nhà, đang cùng Lãnh Nhiên bọn họ đứng hút thuốc, nghe thấy lời dì Trương nói, mặt hiện lên ý cười.
Sau đó chậm rãi nằm lên giường, đưa thuốc cho lãnh nhiên, “Mở cửa sổ ra, khử mùi thuốc lá.”
Ngôn Ngọc nén cười: “Cậu định lừa cô ấy đến khi nào?”
Đợi sau khi cô ấy yêu tôi.
Haha… Lãnh Nhiên cười nói, “Nếu cô ấy cả đời không yêu cậu, thì cậu muốn nằm cả đời à?”
Ánh mắt của Lệ Đình Tuyệt mang theo sát khí, “Miệng quạ, Cậu không mong tôi tốt lên à?”
Cả đời này, không thể nào, anh tin nha đầu đó nhất định là thích anh, chỉ là cô không thừa nhận mà thôi.
Mạc Thanh Yên nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó bước vào, “Lệ Đình Tuyệt, tôi mang thuốc đến cho anh, anh uống thử xem, nếu như có hiệu quả, tôi ngày nào cũng sẽ mang đến.”
Cô gái mặc chiếc váy dài đơn giản màu tím, tóc hơi rối, nhẹ nhàng bước đến, toàn thân tỏa ra mùi hoa nhài thơm ngát.
Lãnh Nhiên cùng Ngọc Ngôn đều thất thần, nha đầu kia đẹp lên nhiều rồi, vừa diễm lệ mị hoặc như hoa hồng, vừa thanh nhã như hoa ngài.
Nhìn thấy ánh mắt của hai người anh em kia, tên đàn ông nào đó ho nhẹ một tiếng, làm cho cho họ tỉnh lại, anh thật không thích người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác nhìn, mà chỉ hắn mới có thể nhìn như vậy.
Ngôn Ngọc cùng Lãnh Ngọc hoàn hồn, “Tiểu Yên, mang đến thuốc gì vậy, đưa cho Ngôn Ngọc xem thử, nói không chừng thật sự có kì tích.”
Mạc Thanh Yên đổ chất lỏng trong bình giữ nhiệt ra chén, bột giấy cháy đen nổi trong chất lỏng màu vàng nhạt.
Ngôn Ngọc nhíu mày, Lãnh Nhiên lại cười to không ngừng.
Ha ha, cô muốn cho Tuyệt uống nước tiểu sao?