Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 233: Chương 233: Ông chủ lớn là ai?




Editor: Waveliterature Vietnam

Cô đến địa điểm mà Triệu Tử Ngang đã phát định vị cho cô, một cửa hàng tiện lợi rất đỗi bình thường nhưng càng là những nơi bình thường thì càng ẩn chứa bí mật to lớn.

Mạc Thanh Yên thấy Triệu Tử Ngang đang gửi vé điện tử cho cô, muốn vào được chợ đêm thì bắt buộc phải có vé vào cửa. Hơn nữa, vé vào cửa này không phải người bình thường là có thể mua được. Có những thứ kiểu như có tiền cũng chưa chắc mua nổi và đây chính là một trong số đó.

Mạc Thanh Yên đi vào, trực tiếp đến quầy thu ngân và mua hai túi kẹo cao su. Lúc trả tiền tiện cho người ta quẹt vé luôn. Sau đó nhân viên thu ngân liền chỉ về phía sau.

Mạc Thanh Yên nhìn lướt qua, nơi đó có một cánh cửa rất nhỏ, như dáng người nhỏ nhắn của cô còn có thể đi qua đổi lại là mấy người đàn ông cao to thì chắc phải cúi người mới có thể vào được.

Cô kéo cửa và đi vào, ban đầu cầu thang rất hẹp nhưng càng đi xuống thì lối đi càng rộng, đi hết hành lang dài ngoằng thì xuất hiện thêm một cánh cửa, sau đó liền đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy đó là trung tâm mua bán dưới lòng đất, người đi đi lại lại tấp nập.

So với bên ngoài thì khác hẳn, Mạc Thanh Yên chen vào trong đám người đi tìm một cửa hàng tên “Nhị Hoá“.

Cô không chú ý đến có người đến gần mình, thẳng đến lúc bàn tay bị người ta kéo lại, “Cô bé xinh đẹp như vậy là lần đầu tiên ông đây gặp đấy.”

Là một gã đàn ông có diện mạo thô kệch đang kéo tay cô, Mạc Thanh Yên trợn mắt lạnh lùng nhìn về phía tay của mình, chán ghét muốn quăng đi. Nét mặt tên đó càng hung hãn thêm, “Cô, thế mà dám cự tuyệt tôi, cô em có biết tôi là ai không?”

Những chỗ như chợ đêm, mấy đồ buôn bán toàn là mấy thứ không trong sạch, bình thường thì đồ cổ với súng đạn là nhiều nhất. Cho nên đến chỗ này, đều là dân xã hội đen. Đánh nhau chém giết đã quá quen thuộc nên đặc biệt kiêu ngạo.

Mạc Thanh Yên cuộn chặt tay, nhìn thẳng vào gã một cách lạnh lùng. Một trận chiến khốc liệt dường như sắp bắt đầu.

Đúng lúc này, có một người chạy tới ghé vào tai gã đàn ông hung hãn thì thầm vài câu. Sau đó, sắc mặt gã trắng bệch, vội vàng nói với Mạc Thanh Yên.

“Thật xin lỗi! Vừa nãy mạo phạm rồi, xin cô nói với ông chủ lớn một tiếng, lần sau tôi không dám... nữa.”

Mạc Thanh Yên nhíu mày, ông chủ lớn là ai?

Ặc, địa phương này đúng là kỳ quặc, coi như có đánh nhau cũng không có người xem, đi thì cứ đi, mua thì cứ mua, thứ tự ngay ngắn.

Mạc Thanh Yên cũng không muốn kiếm chuyện, thản nhiên trả lời.

“Anh đi đi.”

Cô tiếp tục đi về phía trước, bên tai vang lên giọng nói của Triệu Tử Ngang.

“Ngũ tiểu thư, người phụ nữ đó đang bàn giá cả.”

Mạc Thanh Yên bước nhanh hơn, “Được, tôi đến ngay.”

Anh ta đã nói rõ vị trí chính xác cho cô nên Mạc Thanh Yên đã đến rất nhanh, nhìn thấy Lưu Nguyệt Nguyệt lấy Nguyệt Tinh Thần ra và bỏ trên bàn, ông chủ cửa hàng Nhị Hoá mở ra xem, xác định đây chính là dây chuyền Nguyệt Tinh Thần mà mấy tháng trước vị khách kia yêu cầu hắn ta tìm kiếm.

Vì thế lấy ra chi phiếu, chuẩn bị trả tiền.

Mạc Thanh Yên vươn tay ra nắm lấy hộp trang sức, Lưu Nguyệt Nguyệt bị doạ liền bật dậy.

“Cô...... Sao cô lại ở đây?”

Ông chủ cửa hàng Nhị Hoá đang rút chi phiếu thấy hơi khó hiểu, “Tiểu thư, cô rốt cuộc bán hay không bán?”

Mạc Thanh Yên mở hộp ra xác định đồ vật còn ở trong, sau đó quét mắt lạnh lùng về phía ông chủ.

“Thứ này, không phải của cô ta, ông xác định vẫn muốn mua à?”

Đáy mắt Lưu Nguyệt Nguyệt hiên lên tia u ám, “Vị tiểu thư này, đồ ở trên tay tôi đương nhiên là của tôi, ở chợ đêm mà nói thì bất cứ thứ gì đều có thể giao dịch, chỉ sợ phải khiến cô thất vọng rồi.”

Đúng lúc này, điện thoại của ông chủ cửa hàng Nhị Hoá vang lên, hắn ta vừa mở ra nhìn thì đập vào là ảnh chụp của một cô gái, bên dưới là lời của ông chủ lớn: “Gặp người này bắt buộc phải nghe theo mệnh lệnh của cô ấy, gặp cô ấy tương đương như gặp tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.