Editor: Waveliterature Vietnam
Ba ngày sau, hội nghị ra mắt sản phẩm mới của Tú Nhi sẽ được tổ chức tại Lâm thành, Lâm thành là thủ đô của nước T, tổng công ty của Tú Nhi nằm ở đây cho nên mới chọn địa điểm ở nơi này.
Mạc Thanh Yên đang phát bộ đàm tại đó cho kiểm tra lại tất cả mọi thứ trong hội trường một lượt.
Sau khi phát hiện không có bất kỳ sai sót nào thì đi đến cửa hàng trang sức, ngoài cửa có hai vệ sĩ áo đen cao to vạm vỡ đang đứng.
Mạc Thanh Yên đẩy cửa đi vào, bên trong là công nhân của Tú Nhi, Mạc Thanh Yên liếc mắt nhìn hộp trang sức đeo tay đang được bày biện trên bàn và mở từng món từng món một ra xem, tổng cộng bao gồm ba mươi hai món đồ theo trình tự sắp xếp sẽ được trình diện trên sân khấu.
Sau khi Mạc Thanh Yên đã xem xong nhưng không có phản ứng quá lớn đối với mấy thứ bóng bẩy này, bình thường cô cũng không thích đeo đồ trang sức đeo tay bởi vì không thích cảm giác gò bó khi đeo nó.
Người của Tú Nhi chào cô, “Mạc tổng.”
Mạc Thanh Yên xem giờ, “Đợi lát nữa người của chúng ta ở bên này ăn cơm xong sẽ đến thay phiên mới mọi người.”
Cô gái gật nhẹ, “Cám ơn Mạc tổng.”
Mạc Thanh Yên liền đi ra ngoài, hai giờ chiều chương trình chính thức bắt đầu, cho nên cách thời gian bắt đầu vẫn còn một khoảng thời gian nữa. Mạc Thanh Yên cũng chuẩn bị đi ăn cơm thì Tiểu Ngư chạy tới.
“Mạc tổng, có người tìm chị ạ.”
Mạc Thanh Yên thấy cô ấy kích động như vậy thì biết ngay là ai, chỉ cần là phụ nữ gặp Lệ Đình Tuyệt đều là dáng vẻ này. Bởi vì Angela cũng có dáng vẻ như vậy nên Mạc Thanh Yên vô cùng hiểu rõ.
Cô bèn chỉ vào cửa hàng trang sức, “Bọn họ còn chưa ăn cơm, em đi đổi ca với bọn họ đi.”
Tiểu Ngư gật đầu, “Vâng, Mạc tổng, Lệ tổng đang ở trong phòng nghỉ chờ chị ạ.”
Khoé môi Mạc Thanh Yên gợn lên, sau đó đi vào phòng nghỉ, bắt gặp Lệ Đình Tuyệt một thân âu phục đang đứng bên cửa sổ hút thuốc. Cặp mắt đào hoa mà mười phần tà khí híp lại, đưa điếu thuốc lên bờ môi, hút một hơi.
Không biết suy nghĩ điều gì? Nhưng động tác khi anh hút thuốc khiến Mạc Thanh Yên thoáng ngây người.
Đây là lần đầu tiên cô quan sát anh một cách tỉ mỉ, phát hiện thì ra anh còn đẹp mắt hơn so với phụ nữ, có vẻ như cô mà đứng cạnh anh còn kém cỏi hơn rất nhiều. Tại sao da của anh có thể đẹp như vậy được chứ?
Bình thường cô cũng từng chú ý, cơ bản là anh không cần dùng bất cứ sản phẩm dưỡng da nào trong khi mỗi ngày cô đều phải chăm dưỡng mặt, sự khác biệt giữa người với người quả thật rất lớn.
Cảm thấy có hai luồng ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm mình, Lệ Đình Tuyệt đánh mắt nhìn qua, thấy cô đang đứng cách đó không xa, chính thức chiêm ngưỡng mình. Vì thế đem điếu thuốc dập tắt và mở ra đôi chân thon dài thẳng tắp đi đến chỗ cô.
Kéo cô vào trong lòng, khóe miệng ẩn hiện ý cười.
“Hôm này phải bề bộn nhiều việc lắm hả?”
Anh đã nhìn qua hội trường tổ chức cảm thấy vô cùng hoàn mỹ, anh rất rõ năng lực của cô cho nên vốn dĩ không cần phải lưu tâm chuyện cô ký kết hợp đồng.
Mạc Thanh Yên gật đầu, “Từ sáng sớm rồi còn chưa cả được ngồi còn phải đi giày cao gót, mệt mỏi quá thôi.”
Cô tựa vào trong ngực anh, có loại cảm giác ỷ lại. Thật ra phụ nữ cũng cần được che chở. Vất vả một ngày trời mà nhận được những cái ôm ấm áp với được nghe những lời nói thân mật của người đàn ông mà thích.
Dường như tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng, mọi phiền não và tâm trạng không tốt đều biến mất.
Lệ Đình Tuyệt cúi đầu hôn xuống môi của cô, Mạc Thanh Yên hừm nhẹ một tiếng, mùi khói thuốc sặc sụa nên cô liền đẩy anh ra.
“Haiz, mùi khói thuốc làm sặc người ta đấy.”
Lệ Đình Tuyệt nâng tay xoa nhẹ môi mỏng của mình, cúi đầu mỉm cười.
“Về sau khi gặp em sẽ không hút thuốc lá nữa.”
Bằng không nghĩ muốn hôn cô cũng hôn không được, mất nhiều hơn được.
Lệ Đình Tuyệt kéo cô đến ghê sô pha, “Ăn cơm trước đã, cơm nước xong xuôi tôi còn phải đi công tác đó mà chuyến bay vào lúc hai giờ rồi.”
Mạc Thanh Yên nhìn đồ ăn rất tinh xảo nhưng nghe thấy anh phải đi công tác thì tự nhiên không còn tâm trạng ăn uống nữa.
Rìa đường trung tâm triển lãm có một chiếc xe thể thao màu trắng đỗ lại. Mạc Thanh Tuyết tháo kính dâm xuống và hỏi Lưu Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh.
“Cô chắc chắn Mạc Thanh Yên thực hiện chương trình vào hôm nay chứ?”