Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 167: Chương 167: Rất có cảm tình với Mạc Thanh Yên




Editor: Waveliterature Vietnam

Lệ Đình Tuyệt đập mạnh tay lên bàn, ánh mắt lạnh lùng, ở đây biểu cảm của mỗi người anh đều thu vào trong tầm mắt.

Nhìn thấy Lệ Dạ Kiêu sắc mặt có chút vui mừng, anh liền đoán được.

Anh thành ra như thế này, vui vẻ nhất chính là anh ta.

Hội nghị kết thúc, mọi người đều đến hỏi thăm anh, các tiền bối đều khuyên anh nên chăm sóc sức khỏe, Lệ Thị cần anh.

Những người khác đều đi rồi, Lệ Dạ Kiêu mới đứng dậy, gương mặt lạnh tanh mang ác ý.

Anh, cần chú ý cơ thể, không có sức khỏe tốt làm sao gánh vác được trọng trách của Lệ gia chứ?

Tròng mắt của hắn híp thành một đường thẳng, lạnh lùng đối đầu với đôi mắt hào hoa của Lệ Đình Tuyệt.

Mà Lệ Đình Tuyệt chỉ cười nhẹ một tiếng,“Nếu như anh không được, Lệ gia không phải có cậu sao?”

Câu này Lệ Dạ Kiêu thích nghe, nét mặt thoáng dịu một chút, ít nhất cái hung ý kia đã bị anh ta hạn chế lại.

Anh, những lời này đừng nói trước mặt ông, không ông lại đau lòng đấy.

Mấy năm nay, nếu không phải ông Lệ, Lệ Đình Tuyệt làm sao có thể ngồi vào vị trí này được? Rõ ràng anh chỉ ra đời muộn hơn có 1 tiếng, mà hắn lại trở thành người thừa kế của Lệ gia, mà anh chỉ có thể làm một quản lý nho của Ngôn Lạc Thành.

Càng nghĩ hắn càng tức, mong rằng tên kia sớm chết đi, thì hắn mới có thể tranh vị trí này được.

Em yên tâm đi, cho dù ta nói, ông nội cũng không làm như thế đâu.

Lệ Dạ Kiêu tức giận bỏ đi, cửa hội nghị bị đẩy mạnh một cái, rồi lại đóng vào.

Nguyên Thành lãnh đạm nói:“ Lệ tổng, cậu hai có không ít thế lực phía sau, chúng ta vẫn chưa điều tra được.”

Đôi mắt Lệ Đình Tuyệt sâu thẳm, Lệ Dạ Kiều ở đây cũng có nhiều bí mật, anh ta muốn có được Lệ Thị có thể không đơn giản chỉ vì vị trí thừa kế, rốt cuộc là vì cái gì? Anh tạm thời chưa nghĩ ra.

Nhưng mà trời sinh anh tính nhạy cảm, cho nên sự bất thường của Lệ Dạ Kiêu không thể qua được mắt anh.

Sau khi Lệ Dạ Kiêu rời đi, liền đi đến Ngô Lạc Thành, Mạc Thanh Tuyết đã ở trong phòng làm việc của anh, anh vừa vào đã vứt áo vest ở ghế safa, thấy tay cô để trước ngược.

Tay bị sao vậy?

Anh vẫn muốn dựa vào người con gái này để đi điều tra chuyện của Lệ Đình Tuyệt, tay thành ra thế này sao có thể giúp anh được?

Mạc Thanh Tuyết nghĩ một lúc liền tức giận, nhưng mà chuyện này không thể nói, mất mặt quá, vì thế chỉ có thể chịu đựng.

Tôi không sao chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Sau khi Lệ Dạ Kiêu ngồi xuống, liếc nhìn cô.

Tìm tôi có chuyện gì

Mạc Thanh Tuyết cười một tiếng:“ Cậu hai, có việc nhờ anh, tôi muốn để Lệ Đình Tuyệt lên giường với tôi.

Có như thế đứa con trong bụng cô mới thành công để giáng họa cho Lệ Đình Tuyệt, như thế mới có cơ hội gả cho anh ta.

Lệ Dạ Kiêu lạnh lùng cười:“ Cô vội làm gì, có chuyện gì sao? Đừng có giấu tôi.”

Giọng nói của anh hạ xuống, ánh mắt cũng tối, thấy Mạc Thanh Yên có chút chột dạ, nhưng mà chuyện mang thai, cô không nói với bất kì ai.

Mạc Thanh Tuyết lấy lại sắc mặt:“ Tôi thích anh ấy, vì thế sợ người khác cướp mất.”

Nhìn thấy cô nói những lời này chân thật như thế, Lệ Dạ Kiêu cũng không suy đoán nhiều.

Gần đây anh ta không được khỏe, nhưng mà sợ không ngủ được với cô, có điều, cô đi điều tra xem anh ta mắc bệnh gì, sao phải ngồi xe lăn.”

Xe lăn? Mạc Thanh Tuyết vừa nghe vẻ mặt bất ngờ, lo lắng cho anh ta, liền đứng dậy.

Tôi phải đi điều tra.

Tại sao phải ngồi xe lăn, xảy ra tai nạn sao?

Không, anh ấy không thể xảy ra chuyện, sau đó liền vội vàng đi ea ngoài.

Lệ Dạ Kiêu mở ảnh trong điện thoại, nhìn thấy hình tượng Mạc Thanh Tuyết bị Mạc Thanh Yên ngược đãi. Không ngừng nhếch môi:“ Có chút hay ho.”

Anh ta càng ngày càng có hứng thú với Mạc Thanh Yên, anh phải biến cô thành người của mình, cô ta có vẻ hữu dụng hơn Mạc Thanh Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.