Trong thoáng chốc khi cửa phòng đóng lại, Mạc Thanh Yên thở phì phò, lời nói của Lãnh Nhiên là có ý gì chứ?
Thật xấu hổ, xấu hổ quá đi mất. Từ khi nào mà cô cùng Lệ Đình Tuyệt đã trở nên như này, hôn cũng đã bị anh hôn qua, tiện nghi cũng đã bị chiếm không ít.
Haiz, là khoảng cách, nhất định phải duy trì khoảng cách thôi.
Cô tự nhủ như vậy ở trong lòng nhưng lại không phát hiện ra hai tròng mắt đen láy đang nhìn cô chằm chằm, sau đó nhếch môi cười
Tiểu Yên, em đang nghĩ gì vậy? Không phải là nghĩ đến lời nói của Lãnh Nhiên vừa nãy chứ?
Đang nói thì anh vòng tay qua eo của cô siết lấy, cằm để trên vai của cô, cánh môi của anh như có như không chạm đến vành tai nhạy cảm của cô nó sẽ khiến cô chịu không nổi mất. Bị người đàn ông hư hỏng này chọc khiến cô cảm thấy muốn phát điên.
Cô kéo lấy tay của anh và cắn lên nó một phát khiến cho người nào đó phải kêu lên vì đau đớn thì cô mới bắt đầu buông lỏng ra
Này, em cầm tinh con chó sao?
Người đàn ông tự cao tự đại với vẻ mặt xám xịt nhìn lại mu bàn tay của mình, không vui mắng một câu.
Cuối cùng Mạc Thanh Yên thoát khỏi móng vuốt của anh, hai tay khoanh ngực, nhướn mày khiêu khích.
Để cho anh nhớ kỹ, đừng có mà lúc nào cũng chiếm tiện nghi của tôi.
Vết máu đỏ tươi còn hằn rõ dấu răng, có thể thấy rõ cô cắn rất mạnh..
Lần đầu tiên, Mạc Thanh Yên cảm thấy bất lực, đánh không lại, cãi không xong. Vậy cô đành dùng miệng, cắn cho anh nhớ rõ thì thôi.
Không cần nói cũng biết sau khi cắn xong khiến tâm trạng tốt lên bao nhiêu, khoé miệng cũng vì vậy mà đọng lại ý cười.
Nhớ kỹ chưa?
Lệ Đình Tuyệt cuộn tay thành quyền cũng nhẹ nhàng buông lỏng ra, con ngươi lóe lên, sáng ngời dị thường.
À, rất tốt, em đây là muốn để lại dấu ấn của em trên người tôi à, bây giờ vừa lòng rồi chứ, tôi giờ đã thành vật phẩm chuyên dụng của Mạc Thanh Yên. Nhớ kỹ phải thường xuyên sử dụng, bằng không sẽ hoen rỉ nha.
Nhìn thấy ý cười gian xảo của anh, Mạc Thanh Yên thật sự muốn đánh anh một trận, miệng lưỡi người đàn ông này đúng thực là đủ bẩn.
Có gì không thoải mái thì gọi Lãnh Nhiên đi, tôi đi về trước đây. Dứt lời cô liền đi về phía cửa.
Tôi đói
Đôi mắt bị phù cả lên, anh nhìn cô cũng cảm thấy khó khăn. Thế mà cô gái này đã không nhận ra bộ dạng này của anh lại còn muốn đi. Thật đúng là vô tâm, khiến anh có chút đau lòng.
Tay Mạc Thanh Yên đang xoay nắm cửa chợt ngừng lại, vì sao lại cảm thấy trong giọng nói của anh có ý làm nũng vậy? Nghe thế nào cũng thấy hơi giống thời điểm lúc Angela đói bụng đòi ăn. Vậy nên cũng có một tia dao động, sau đó quay đầu lại quan sát mắt phải của anh.
Thực sự sợ anh sẽ bị hủy dung không thì cũng thành mù loà thì thật sự sẽ phải chịu trách nhiệm với anh rồi.
Tôi xuống dưới xem có gì ăn được không đã? Nhưng tôi nói trước, mấy đồ mà tôi làm không biết có thể ăn được không nữa.
Căn bản là cô không biết nấu cơm, cũng không biết làm việc nhà luôn. Đến Lâm thành đều mang theo cả bọn vú Trần cùng đến, biết chắc là cha nuôi sẽ lo lắng cô mang theo đứa nhỏ.
Lệ Đình Tuyệt khẽ gật đầu, “Chỉ cần là đồ em làm, tôi đều ăn.”
Cô đi xuống lầu, Lệ Đình Tuyệt vòng ra sau dựa vào ghế sô pha. Đối với nha đầu này luôn cảm thấy có một loại tình cảm đặc biệt, không hiểu vì sao? Thế nhưng có chút không muốn rời xa cô, giống như là căn nhà có cô luôn đầy ắp sự ấm cúng.
Đúng lúc này, điện thoại của anh có cuộc gọi đến, anh đứng dậy, thân mình thon dài thẳng tắp như ngọc, cất bước đi đến cạnh giường. Bàn tay rộng với khớp xương rõ ràng cầm lấy điện thoại, nhìn thấy là điện thoại của Xấu Ảnh gọi đến.
Dạ Đế, hình như anh bị thương, chúng tôi rất lo lắng.
Người của Ám Môn đều một mực trung thành với Lệ Đình Tuyệt, điều này đã được lan truyền rộng rãi trên giang hồ, người của anh thà chết, cũng tuyệt đối không bán đứng anh, đối với phương pháp quản lí Ám Môn của anh cũng thấy hiếu kì.
Tôi không sao, không cần lo lắng.
Xấu Ảnh hoàn toàn không hiểu nổi, đối với cô gái trộm đồ kia, Dạ Đế không những buông tha cô còn chịu đòn vì cô, đây quả thật bất khả tư nghị.
Tâm phiến?
Bởi vì thời điểm khi đến căn cứ anh đã cầm bọc tâm phiến kia đi, có thứ gì đó vô cùng quan trọng ở bên trong. Có người ra giá năm mươi triệu nhưng Ám Đế không muốn bán.
Chuyện này mấy người không cần xen vào nữa.
Nói xong anh liền cúp máy, tâm phiến là anh chuẩn bị để dành tặng người khác.