Nghĩ đến đây tâm trạng của cô không tốt chút nào,tại sao cô lại đột nhiên nghĩ về cha của bọn trẻ. người đàn ông đã huỷ hoại cô, làm sao cô có thể nghĩ đến hắn ta trông như thế nào?
Cô thu lại suy nghĩ, vẻ mặt có chút u ám.
Y tá bước vào, giúp tiêm cho angel. Angel đột nhiên đứng dậy, ôm chầm lấy Lệ Đình Tuyệt cùng Mạc Thanh Yên, khiến cho hai người sát lại gần nhau.
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng,mắng “An An, lại nghịch ngợm rồi.”
Angel lại cười thật vui vẻ,“ hihihi, chú à, mẹ à, ta thật thích các người!”
Mạc Thanh Yên thấy cô bé thật vui vẻ, có vẻ như các triệu chứng dị ứng không nghiêm trọng. Nhưng khuôn mặt nhỏ thì sưng lên, làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng. Mà Lệ Đình Tuyệt nhân lúc Mạc Thanh Yên thất thần hôn lên môi cô, hai mắt chính là không nghiêm chỉnh chứa toàn ý cười.
Mạc Thanh Yên trừng mắt mình hắn, nhưng hắn càng cười vui vẻ hơn.
Bàn tay to lớn nắm lấy eo cô, Mạc Thanh Yên nghĩ muốn tránh né, nhưng lại không muốn angel biết. Chỉ có thể trừng hắn, trừng hắn. Mà tay của hắn vòng qua eo cô, gãi nhẹ khiến cô gần như bật cười.
Tuyệt, không nghĩ tới có người còn có thể khi dễ cô.
Một giọng nói nam nhân truyền đến, Lệ Đình Tuyệt nâng mắt, liền thấy người đến mặc áo khoác trắng, hai tay khoanh trước ngực.
Mạc Thanh Yên nhanh chóng vỗ về Angel, làm cho nàng buông tay. Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn và buông tay hai người ra, nhìn về phía bác sĩ.
Chú là ai?
Mạc Thanh Yên lúc này mới chuyển ánh mắt về phía anh, một người đàn ông với bộ dạng dịu dàng, áo khoác trắng sạch sẽ. Đẹp trai mà dáng vẻ thư sinh mười phần, anh cười ảm đạm.
Ta là bác sĩ sẽ điều trị cho cháu, và ta chuẩn bị cho cháu thêm vài mũi tiêm nữa.
Khuôn mặt nhỏ của Angel nhăn lại.” Hừ, gạt người,mẹ đã nói là không cần tiêm nữa.”
Khuôn mặt tròn của cô bé đầy biểu cảm giận giữ,nhưng ánh mắt nhỏ bé với hai tay đặt lên eo rất dễ thương, khiến ai cũng bật cười.
Vì thế trêu chọc nói: “ Tuyệt, tôi như thế nào cảm thấy rằng tiểu nha đầu cùng cậu có mấy phần giống nhau, sẽ không phải tôi mới rời đi hai năm cậu liền có một cô con gái lớn như vậy? “
Mạc Thanh Yên nghĩ rằng bác sĩ này trông giống như một quý ông rất lịch sự, nhưng lời nói ra lại không nhã nhặn cho lắm. Cô như thế nào lại cùng Lệ Đình Tuyệt sinh đứa nhỏ, tuyệt đối không có khả năng.
Mà Lệ Đình Tuyệt lại nở nụ cười, ôm anh ta một cái.
Về nước, cũng không nói một tiếng.
Nụ cười ranh mãnh hiện rõ,“ Không nghĩ tới ngay ngày đầu tiên đi làm tôi sẽ gặp cậu, chúng ta thật là duyên phận sâu nha? “
Lệ Đình Tuyệt buông anh ta ra, vẻ mặt cứng lại mấy phần. “ Không liên quan gì đến tôi, chính là không nghĩ sẽ đến bệnh viện Lệ thị?”
Angel bị Mạc Thanh Yên ấn vào chăn, để bé nghỉ ngơi, nàng chớp chớp hai mắt.
Cháu là con gái của người sao?
Mạc thanh Yên nhanh chóng che miệng của nàng lại.”Bảo bối, đừng nói lung tung, chú ấy là bác sĩ, không nói đùa được.”
Cô bé dời ánh mắt, nhìn vào Lệ Đình Tuyệt. “ Chính là, con hy vọng chú ấy là cha mình. “
Mạc Thanh Yên biết rằng nha đầu kia từ nhỏ đã muốn có cha, nhưng nàng cho tới bây giờ chưa hỏi qua, chính là vấn đề này không cho phép đề cập đến. Hôm nay, biểu hiện mong chờ từ lâu của cô bé khiến trái tim Mạc Thanh Yên không khỏi đau xót.
Kỳ thật trẻ nhỏ sẽ chỉ nghĩ muốn có cả cha và mẹ,nhưng cô lại không thể.
Vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của nàng,“Bảo bối, thực xin lỗi! “
Chính mình không có cha mẹ, nhưng cũng làm cho ba đứa trẻ không có một gia đình trọn vẹn. Nếu có thể lựa chọn, cô nhất định sẽ không như vậy, trong mắt có vài tia mù mịt.
Lệ Đình Tuyệt đã đi tới,khoé miệng nhếch lên.
Ngôn Ngọc, một trong những người bạn thân nhất của tôi, Angel giao cho anh ta, cô có thể yên tâm
Ngôn Ngọc rất quan tâm đến da liễu, anh ta là thiên tài trong ngành y, hơn nữa đã đi du học được hai năm. Anh ấy là một bác sĩ rất có năng lực.
Hắn kéo tay nàng qua,“ Cô tối hôm qua đã một đêm không ngủ, đi đến phòng bên cạnh Angel để nghỉ đi.”