Đêm đã khuya, trên đường không còn một bóng người, thỉnh thoảng có chiếc xe từ đường lớn chậm rãi đi qua.
Tô Lâm nhìn vài chiếc xe tới lui, nắm chặt lấy áo mình. Đêm lạnh như nước, trái tim cô ta lại càng lạnh lẽo hơn.
Cô ta đã chờ tại nhà riêng của Ninh Dật đợi ba ngày rồi, nhưng vẫn không gặp được anh ta.
Nhưng, cô ta không còn nơi nào để đi cả.
Ninh Dật đã từng tới khu nhà trọ của cô, bọn họ cũng từng thuê phòng khách sạn, nhưng anh ta chưa từng đưa cô ta về nhà mình. Cô ta biết anh ta sống ở đây một mình, bình thường nếu không về Ninh gia thì sẽ ở đây.
Sau khi chuyện kia xảy ra, cô ta chưa tới công ty, Cô ta không biết phải đối diện với Ninh Dật như thế nào. Xuất thân của mình hèn mọn như vậy thì làm sao có thể xứng đôi với anh ấy được?
Thế nhưng, cô ta vẫn luyến tiếc! Luyến tiếc tình cảm giữa mình và Ninh Dật, chỉ vì xuất thân của cô ta thôi mà có duyên không phận. Cô ta vẫn muốn cố gắng một lần nữa. Ít nhất thì Ninh Dật cũng không vứt bỏ cô ta, còn để luật sư Vương giúp cô ta giải vây.
Tô Lâm nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng. Tối nay, có lẽ Ninh Dật sẽ không về đây, cô ta cảm thấy thất vọng hụt hẫng.
Đột nhiên, từ phía trước rọi lại một luồng ánh sáng chói mắt, Tô Lâm trong lòng mừng thầm, lập tức đứng dậy.
Tài xế nhìn thấy Tô Lâm đang đứng ven đường liền quay lại nhìn Ninh Dật đang trong men say, anh ta khẽ nhắc nhở: “Ninh Tổng, Tô Lâm đang chờ anh ở đây.”
Ninh Dật nửa tỉnh nửa say, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Dưới ánh đèn đường mờ mịt, cảnh vât cũng trở nên hơi mờ ảo, trong thoáng chốc, anh ta tưởng như đang nhìn thấy Kỷ Noãn Noãn.
Tô Lâm thấy xe dừng lại liền đến gần một chút. Ninh Dật thấy rõ đó là Tô Lâm thì lập tức thu lại ánh nhìn, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét!
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Tô Lâm nhìn thấy Ninh Dật thì trong lòng có chút kích động, đôi mắt trực trào nước mắt.
Trước đây, Ninh Dật nghĩ loại phụ nữ hiền lành, yếu đuối này nhìn vừa mắt. Bây giờ, thật sự không muốn nhìn thấy nữa.
Anh ta cũng không biết vì sao sở thích của anh lại thay đổi nhanh như vậy. Càng không hiểu vì sao mình lại không kìm được mà nhìn bất kỳ ai cũng thầm so sánh với Kỷ Noãn Noãn! Cuối cùng vẫn cảm thấy, không ai có thể bằng Kỷ Noãn Noãn!
“Cô tới đây làm gì?” Sắc mặt Ninh Dật không hề vui vẻ. “Cô vẫn chê gần đây phiền phức của tôi chưa đủ nhiều sao?”
“Em đã ở đây chờ anh ba đêm rồi.” Tô Lâm tỏ vẻ vô cùng đáng thương nói.
“Sau này, cô đừng tới đây nữa.” Ninh Dật lạnh giọng nói.
“Em đặc biệt tới để nói lời cảm ơn, cảm ơn anh đã giúp em giải vây.”
“Không cần cảm ơn.” Ninh Dật rút trong người ra một tấm thẻ ngân hàng, “Trong này có ba trăm vạn, sau này không cần tới công ty nữa.”
Tô Lâm nhìn tấm thẻ, cô ta hiểu ý của Ninh Dật.
Đây là bảo mình cầm lấy ba trăm vạn rồi biến đi! Chính là số tiền trả cho những gì đã qua. Anh ấy cho rằng, mình đang cố tình dây dưa với anh ấy.
Mình và anh ấy đã bên nhau lâu như vậy, bất kể trong tim anh ấy có mình hay không thì mình vẫn luôn chiều lòng anh ấy và giữ mối quan hệ với anh ấy lâu như vậy! Mình nghĩ cho dù kết thúc cũng sẽ chính thức nói một câu kết thúc. Nhưng giờ đây, ngay cả kết thúc từ lúc nào mình cũng không biết, cũng không có quyền được biết.
Tất cả đều là ý của một mình anh ấy. Anh ấy thực sự là một kẻ bạc tình!
“Em không phải muốn dây dưa với anh. Nếu như anh không cần em nữa, em lập tức đi và không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa! Hôm nay, em thật lòng tới để nói lời cảm ơn.” Tô Lâm vừa ngấn lệ vừa giải thích.
Ninh Dật cầm chiếc thẻ trong tay, cảm giác đã tỉnh rượu hơn một chút, dù thế nào đây cũng là người con gái anh ta từng để ý, giờ lại đứng đây lạnh đến run người, anh cũng không phải lòng dạ săt đá. Thế nhưng, anh ta đối với Tô Lâm đã không còn một chút thiện cảm nào nữa.
“Ninh Dật, em biết, em lừa dối anh, bịa đặt xuất thân của mình. Chỉ vì em cảm thấy bản thân quá tầm thường, tầm thường đến nỗi đứng cạnh anh sẽ cảm thấy tự ti, mặc cảm. Nhưng em lại không thể kiểm soát được mà yêu anh. Em đã nhiều lần hoang tưởng, nếu như mình là Kỷ Noãn Noãn thì tốt biết bao. Nếu như em là cô ấy, em sẽ cam tâm tình nguyện cho anh tất cả, giúp chồng dạy con. Thế nhưng, em không xứng, em không xứng với anh! Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh, em không nên lừa dối anh.”
Một câu nói của Tô Lâm đã làm Ninh Dật động lòng.
Sở dĩ Ninh Dật để Tô Lâm đưa Kỷ Noãn Noãn vào phòng Lệ Bắc Hàn, chỉ vì khiến Kỷ Noãn Noãn sẽ chịu thua mà cúi đầu trước anh.
Nếu cô ấy chịu ngoan ngoãn giống như Tô Lâm thì sao mình có thể lên giường với người phụ nữ khác được?
Điều anh ta chờ đợi chính là thấy cô cúi đầu yếu đuối.
Cửa xe mở, Ninh Dật xuống xe đi tới, nhìn thấy Tô Lâm chỉ mặc quần áo phong phanh thì liền cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai cô ta. Tô Lâm không dám tin rằng Ninh Dật sẽ đối xử tốt với mình như vậy nên nước mắt không kìm chế được mà rơi xuống.
“Ninh Dật, em yêu anh, em yêu anh!”
Ninh Dật đưa tay kéo Tô Lâm vào trong lòng.
Nếu như lúc này, người trong lòng mình là Kỷ Noãn Noãn thì tốt biết bao!
Tô Lâm không hề hay biết, giờ phút này người mà Ninh Dật nghĩ tới là Kỷ Noãn Noãn, cũng chỉ vì Kỷ Noãn Noãn anh ta mới đối xử tốt với mình như vậy. Tô Lâm cảm động ôm lấy Ninh Dật.
Cô ta nghĩ, Ninh Dật yêu cô ta nhưng chỉ vì ngại xuất thân của mình nên không thể ở bên. Nếu cô ta có xuất thân như Kỷ Noãn Noãn, hoặc cô có một gia thế tốt đủ để sánh vai với anh ta thì anh ta nhất định sẽ chọn mình, chứ không phải Kỷ Noãn Noãn!
* * *
Tô Lâm dìu Ninh Dật đi vào trong nhà, anh ta mệt mỏi ngồi xuống ghế sopha.
Tiếp khách muộn, lại uống nhiều rượu như vậy sớm đã làm cho Ninh Dật sức cùng lực kiệt. Gần đây, Ninh Dật bôn ba cũng vì dự án vịnh Hải Tân, anh nhất định sẽ phải tìm cách chuyển bại thành thắng!
Tô Lâm nhấc chân Ninh Dật lên, tháo giày ra rồi mang cho anh ta một đôi dép.
Ninh Dật từ từ mở mắt, nhìn người phụ nữ đang quỳ trước mặt mình. Trong một giây hoảng hốt, anh ta lại tưởng đó là Kỷ Noãn Noãn.
Kỷ Noãn Noãn sẽ không dịu dàng chu đáo như vậy, vĩnh viễn sẽ không.
“Ninh Dật, anh uống nhiều rượu quá, để em giúp anh pha nước ấm, anh tắm xong em sẽ giúp anh xoa bóp đầu, thư giãn một chút. Có được không?
“ Ừ “
Tô Lâm lập tức đi chuẩn bị.
Ninh Dật bước tới phòng tắm, nhìn người phụ nữ đang ngồi cạnh bồn tắm thử nhiệt độ nước, anh ta liền đi tới trước mặt nâng cằm Tô Lâm lên.
“ Em yêu tôi nhiều như thế nào? “
“ Yêu anh tới mức có thể vì anh mà bỏ ra tất cả. Ninh Dật, em không cần danh phận, chỉ cần có thể ở cùng anh. Xin anh, đừng vứt bỏ em có được không? “Tô Lâm đột nhiên đứng lên, ôm lấy Ninh Dật.
Ninh Dật đứng im, không nhúc nhích.
Tại sao Kỷ Noãn Noãn không nói những lời như thế với mình?
Các cặp đôi bình thường đều có những cử chỉ thân mật, sao cô ấy không tự xem xét lại mình?
Ninh Dật không phải là không có xung động với Kỷ Noãn Noãn, nhưng nguyên nhân anh ta không động đến cô là vì anh ta muốn cô chủ động! Muốn cô phục tùng anh ta!
Kỷ Noãn Noãn chưa bao giờ biết tâm tư đó của Ninh Dật.
Cô vẫn nghĩ Ninh Dật là một người đàn ông khiêm tốn như mọi người vẫn nói, cũng bởi vì anh ta luôn tỏ ra dè dặt trong chuyện tình cảm nên càng ngày tình cảm cô dành cho anh ta càng tăng lên.
Nếu không phải sau này, Kỷ Noãn Noãn biết tất cả sự thật thì cô vẫn luôn nghĩ mọi việc vẫn hoàn mỹ như cô tưởng tượng. Người đàn ông nào có thể kiềm chế được chứ? Trừ khi hắn ta bất lực!
Trong khi Bạch Cảm thấy chuyện này có vấn đề thì Kỷ Noãn Noãn không hề phát hiện ra.
Kiếp trước, trong chuyện tình cảm, Kỷ Noãn Noãn đơn thuần như một tờ giấy trắng.
Dùng lời của Bạch Cẩm nói ở kiếp trước thì là tờ giấy trắng tinh khôi đó lại bị vấy bẩn bởi tên khốn khiếp Ninh Dật!
* * *Ngoại truyện---
Bạch Cẩm: Loãn Loãn, cậu quyết đoán đá Ninh Dật thì ra là vì sau khi trùng sinh đã nhìn rõ bộ mặt thật của tên đàn ông cặn bã! Kiếp này, cậu chọn đàn ông, nhất định phải nhìn cho kỹ.
Kỷ Noãn Noãn: Mình chỉ muốn Bắc Bắc.
Bạch Cẩm: Trùng sinh rồi, sao vẫn còn gà như vậy! Mình thấy cậu có theo đuổi được cũng không thể làm gì! Mà nghe nói anh ấy bất lực, có tiếng mà không có miếng!
Lệ Bắc Hàn trực tiếp vác Kỷ Noãn Noãn đi!
“ Từ giờ về sau không được nói chuyện với Bạch Cẩm nữa! “
“ Vì sao? “
“ Em không nghe câu: Phòng cháy còn hơn chữa cháy à? Em phải cẩn thận không được để cô ấy đầu độc tư tưởng! Hơn nữa, đâu phải là anh không dùng được nữa? “
“ Ừ, anh nói đúng! Vậy tối nay anh lên giường với em đi nha!”
Bạch Cẩm:.