Kỷ Noãn Noãn lăn đủ rồi thì lười nhác vươn vai một cái rồi lật người một cái nhanh như cá chép nhảy xuống giường!
Lệ Bắc Hàn sửng sốt đống lộn xộn trên giường của mình.
Ga trải giường thì nhăn nhúm lại, chăn cũng bị cuộn lại như cái bánh mỳ! Điều anh không thích nhất chính là bừa bãi!
Lệ Bắc Hàn vừa định nhắc nhở thì bóng dáng kia đã chạy vụt về phía trước.
Kiếp trước, Kỷ Noãn Noãn chưa từng đến nhà của Lệ Bắc Hàn, không biết nhà của anh như thế nào.
Dạo quanh một vòng, cô cảm thấy hơi thất vọng.
Đây là khu nhà kép cao cấp, có hai tầng.
Nhưng, nhà của Lệ Bắc Hàn ngoài rộng rãi và giàu có ra thì không hề có không khí gia đình. Trống rỗng mênh mang.
Nếu như không có vài vật dụng có giá trị trong nhà thì Kỷ Noãn Noãn thật sự nghĩ mình vừa bước vào một căn nhà hoang. Có thể tưởng tượng cảnh mỗi ngày anh đều trở về nơi này, chỉ một mình sống ở một nơi như thế này.
Cô độc, tăm tối, quạnh hiu, không ngừng bủa vây lấy anh..
Rồi sẽ có ngày u uất tới phát bệnh!
Kiếp trước, cô biết được rằng Lệ Bắc Hàn đang gánh vác một trách nhiệm gì đó. Nhìn thấy cảnh này, cô cảm thấy những việc anh gánh vác còn to lớn hơn sự tưởng tượng của cô!
Đột nhiên, Kỷ Noãn Noãn xoay người lại rồi mở tủ quần áo ra.
Lệ Bắc Hàn:.
Trong tủ quần áo, từng bộ quần áo của anh đều được xếp ngay ngắn gọn gàng.
Cô lại xoay người đi vào nhà tắm, tất cả đồ dùng hằng ngày đều là chỉ dành cho một người dùng, cảm giác cô đơn đến thế.
Kỷ Noãn Noãn đi chân trần một vòng quanh căn phòng rồi xuống lầu dưới.
Lầu dưới lại càng trống trải hơn. Ngoài một căn phòng bếp thì chỉ có phòng khách, tuy rằng vẫn có bàn trà và vài vật gia dụng- nhưng vẫn vô cùng đơn điệu.
Cô chạy vào phòng bếp, phát hiện phòng bếp không phải chỉ để trang trí thôi.
Trong tủ chén chỉ có duy nhất một chiếc bát và một đôi đũa.
Lệ Bắc Hàn đi theo sau cô, mặc kẻ đột nhập vô lại là cô lục lọi mọi đồ vật của mình.
Điều kỳ lạ là anh không hề cảm thấy khó chịu.
Hóa ra anh đã nuông chiều cô đến mức này.
“Em chỉ muốn xem thử anh có giấu người đẹp nào trong nhà không thôi!”
Lệ Bắc Hàn: Có lẽ, sắp tới sẽ giấu một người rồi.
Kỷ Noãn ra khỏi phòng bếp rồi ôm lấy cánh tay anh: “Tối nay, em sẽ chuyển hết đồ đạc tới.”
Đêm qua là vì em ngủ say nên tôi mới đưa em về đây, không có nghĩa là tôi đồng ý để em sống ở đây.
“Anh thử nói lại một câu không cho em sống ở chỗ anh xem!” Kỷ Noãn Noãn chỉ tay, vừa mạnh mẽ vừa đanh đá! Ra uy với anh!
Lệ Bắc Hàn đang định lên tiếng thì thấy đùi mìnhchợt nặng trĩu! Hai hàng lông mày không kìm được giật một cái.
Kỷ Noãn ngồi sụp xuống đất, ôm lấy đùi anh “Vì sao tối qua anh lại đưa em về đây! Anh đã đưa em về đây rồi mà anh vẫn muốn đuổi em đi sao!”
“Em ngủ rồi!”
“Thì anh có thể gọi em dậy mà!”
Lệ Bắc Hàn:.
Kỷ Noãn ngước lên nhìn anh, trong mắt có vài phần đắc ý!
“Đứng lên!”
“Không!”
“Buông tay!”
“Không!”
Lệ Bắc Hàn trực tiếp nhấc cô lên, y như nhấc một con thỏ nhỏ, rồi ném cô lên ghế sô pha.
Kỷ Noãn Noãn đột nhiên ôm lấy anh, như một con Koala bám lên người anh. Cô thừa nhận tất cả những thủ đoạn bám lấy người khác mà cô học được đều dùng hết trên người Lệ Bắc Hàn rồi!
“Anh không đồng ý thì hôm nay em sẽ không buông anh ra!”
“Được”
Lệ Bắc Hàn dứt khoát trả lời: “Em buông ra, nếu không, anh sẽ ném em ra ngoài!”
Kỷ Noãn Noãn ấm ức mím chặt môi, buông tay ra.
“Nghe kĩ! Có thể ở lại đây, em chỉ đượcmang đến quần áo và đồ dùng hàng ngày! Tuyệt đối không được thay đổi bất cứ thứ gì trong căn nhà này! Nếu không..”
“Nếu không, anh sẽ đánh em sao?” Kỷ Noãn Noãn chu đôi môi đỏ hồng mềm mịn của mình, hai ngón tay cọ cọ vào nhau.
Chưa ai nhìn thấy lúc Kỷ Noãn Noãn làm nũng.
Đáng yêu đến khiến người khác đỏ mặt! Không còn một chút lực chống đỡ nào!
“Tôi sẽ vứt em ra ngoài!”
Kỷ Noãn Noãn:. Người ta đâu phải không có chân đâu! Vứt em ra ngoài thì em sẽ tự về được mà!
Lúc này, cô đứng trên sô pha mới miễn cưỡng có thể nhìn thẳng khuôn mặt Lệ Bắc Hàn.
Cho dù vẻ mặt anh ẩn chứa bao nhiêu trầm lắng, đáng sợ bao nhiêu đi nữa thì cô cũng không hề sợ hãi! Cô biết rằng Lệ Bắc Hàn sẽ không bao giờ tổn thương mình.
Anh hít vào một hơi dài: “Còn nữa! Em không được ngủ ở phòng tôi, không được chạm vào cơ thể tôi, ở chỗ của tôi, mọi việc phải theo tôi!”
“Được!” Kỷ Noãn Noãn gật đầu. Lúc này, coi như ngoan ngoãn.
“Vật dụng hàng ngày tôi sẽ chuẩn bị cho em!”
“Không! Em sẽ tự mang đến!”
“Không được mang quá 5 món đồ!”
“Anh.. Quá đáng! Một cô gái thanh tú như thế này, không được mang quá 5 món? Anh giết em luôn đi!”
“Sáu món!”
Kỷ Noãn Noãn lập tức giơ 2 bàn tay nhỏ bé quơ quơ trước mặt anh.
“Mười món!”
“Được” Lệ Bắc Hàn gật đầu đồng ý, “Nếu em làm trái yêu cầu của tôi, hoặc là tự mình đi khỏi đây hoặc là..”
“Anh ném em ra ngoài!” Kỷ Noãn Noãn tự động tiếp lời của anh rồi còn làm một động tác trợn mắt tinh nghịch.
Còn lời nào có tính uy hiếp hơn chút nữa không? Chụy đây không ngại cứ nói hết đi!
Lệ Bắc Hàn xoay người đi tới bàn trà rồi bưng ly trà lên uống một hớp. Vị thanh mát của trà theo cổ họng trôi dọc xuống, thấm đi những nội tâm phiền muộn của anh.
“Cho em thời gian 5 phút để thay đồ rồi chúng ta đi.”
Kỷ Noãn Noãn nhìn bộ quần áo đang mặc, vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua cô làm gì có áo quần để thay?
“Quần áo của em trong một phòng tắm khác!”
Anh còn cẩn thận chuẩn bị quần áo cho cô sao? Đúng là kẻ nói một đằng làm một nẻo! Kỷ Noãn Noãn có niềm tinrằng cho dù anh là một núi băng thì cô cũng có thể làm anh tan chảy!
“Năm phút không đủ, em còn phải gội đầu, tắm rửa, thay quần áo.”
“Mười lăm phút!”
“Tối thiểu nửa tiếng!”
Lệ Bắc Hàn lại bưng chén trà lên uống một ngụm, nhìn Kỷ Noãn Noãn vẫn đang đứng trân trân không nhúc nhích.
“Còn không mau đi!”
Kỷ Noãn Noãn cười tươi như hoa, đưa ngón tay lên ra dấu like rồi chạy lên lầu.
Nửa tiếng sau, Kỷ Noãn Noãn thay quần áo xong vội vàng chạy xuống.
Lệ Bắc Hàn vừa nhìn thấy cô liền đi thẳng ra ngoài.
Kỷ Noãn lập tức chạy theo.
Cô cúi đầu xuống nhìn bảng mã mật khẩu trên cửarồi đưa tay ra.
“Làm khóa vân tay cho em nữa!”
“Em không cần!” Lệ Bắc Hàn từ chối thẳng thừng.
Kỷ Noãn Noãn lập tức lùi về, gương mặt đáng thương vô cùng ôm lấy cánh cửa không cho Lệ Bắc Hàn đóng cửa.
“Em làm gì vậy? Đi ra!”
“Không! Chắc chắn là anh đang bày cách lừa em đi ra ngoài, sau đó đóng cửa đểem không vào được nữa!”
“Em nghĩ đầu óc của tôi chỉ có thế thôi sao, hay tự nghĩ mình là đứa trẻ 3 tuổi?
Kỷ Noãn Noãn nhất định không buông tay:“ Em mặc kệ! “
Lệ Bắc Hàn lấy trong người ra một tấm thẻ:“ Hạn sử dụng bắt đầutính từ hôm nay, tổng cộng 180 ngày. “
“ Rõ ràng có 183 ngày! Có mấy tháng có 31 ngày mà!”Kỷ Noãn Noãn cầm lấy tấm thẻ, không nhịn được liền cười phá lên.
Lệ Bắc Hàn:.
Anh xoay người đi về phía thang máy.
Kỷ Noãn Noãn đóng cửa lại rồi để thẻ lên trên, cửa sáng lên một vệt xanh sau đó là âm thanh lanh lảnh báo cửa đã được mở khóa. Lúc này cô mới yên tâm cất thẻ vào.
Lệ Bắc Hàn thấy cô không đi theomà lại làm một việc ngây ngô như vậy, đôi mắt lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn một chút.