Lệ Tiên Sinh, Yêu Khó Kiểm Soát!

Chương 35: Chương 35: Chuẩn bị cho tốt, mất mặt rồi




“Thời gian vừa qua, đã làm cho cháu gái cưng của ông lo lắng rồi, xin lỗi, là ông không tốt.”

“Không phải vậy đâu, là Noãn Noãn không tốt, không chú ý chăm sóc cho tốt cho ông nội.”

“Ông chủ, cô chủ hai người đừng thay nhau tự trách bản thân nữa. Chẳng phải bây giờ mọi chuyện đã tốt lắm rồi sao, thân thể của ông chủ đã khoẻ mạnh, cô chủ cũng rất khỏe.”

Thím Ngô vừa nói vừa cười.

“Đúng rồi, thím Ngô nói phải lắm!”

“Thím Ngô, thím đi xuống dưới chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn, gia đình chúng ta cùng nhau ăn một bữa.”

Ông nội Kỷ dặn dò.

“Dạ vâng!”

Thím Ngô lập tức sắp xếp người chuẩn bị.

Kỹ Noãn Noãn ngồi bên cạnh ông nội, nghĩ cách để nói với ông việc cô muốn dọn ra ngoài sống. Đương nhiên là cô vẫn không dám nói với ông mình muốn dọn tới sống chung với Lệ Bắc Hàn.

Cô sợ ông sẽ không chịu nổi.

Cô còn chưa biết phải mở miệng như thế nào thìcó một bóng dáng đi bên ngoài.

Tô Lâm mang theo trái cây và một bó hoa to đi vào.

Thấy vị khách không mời mà đến này, nụ cười của Kỷ Noãn Noãn dần dần tắt đi, ông nội Kỷ cũng không nhiệt tình như trước.

“Ông nội Kỷ, con biết hôm nay ông xuất viện nên có lòng ghé thăm ông một chút.”

Tô Lâm đặt trái cây và hoa sang một bên rồi đi đến trước mặt ông nội Kỷ.

Bình thường, Tô Lâm về nhà họ Kỷ tự nhiên hệt như về nhà mình vậy. Vì quan hệ thân thiết của cô ta với Kỷ Noãn Noãn nên người giúp việc nhà họ Kỷ cũng có vài phần cung kính và khách sáo với cô ta.

Từ sau buổi lễ đính hôn, Kỷ Noãn Noãn công bố mối quan hệ không chính đáng của Tô Lâm và Ninh Dật thì thái độ của người giúp việc nhà họ Kỷ đối với Tô Lâm cũng không còn như ngày trước nữa, ngay cả một ly nước cũng không rót cho cô ta.

“Noãn NoãnNoãn Noãn, sức khỏe của ông nội Kỷ không có gì đáng ngại nữa chứ?”

“Ông nội của tôi rất khỏe.”

Kỷ Noãn Noãn nhàn nhạt trả lời. Hôm nay cô lại muốn xem thử Tô Lâm làm sao mở lời với mình.

“Vậy là tốt rồi.”

Tô Lâm tỏ vẻ rất ân cần: “Chỉ cần ông nội Kỷ khỏe mạnh thì chị cũng yên tâm rồi.”

“Tô Lâm, tuổi ông đã cao, cơ thể có 1 chút bệnh tật cũng là chuyện bình thường, không làm phiền người trẻ các con phải bận tâm. Con và Noãn Noãn ở đây nói chuyện. Ông quay về phòng nghỉ ngơi.”

Ông nội Kỷ nói xong thì đứng dậy đi về phòng nghỉ.

Trong phòng khách giờ chỉ còn lại Kỷ Noãn Noãn và Tô Lâm, trong lòng cô ta lập tức như được nới lỏng rất nhiều.

“Noãn Noãn, gần đây em gầy đi nhiều rồi.”

“Đúng vậy, tôi giảm cân thành công rồi.”

Kỷ Noãn Noãn vừa cười vừa trả lời. Bây giờ cô cảm thấy chỉ cần nhìn thấy gương mặt này của Tô Lâm là muốn buồn nôn!

“Noãn Noãn, chúng ta đừng như thế này nữa được không? Chị cảm thấy rất buồn, tuy rằng chúng ta chỉ là chị em họ nhưng tình cảm thì lại như chị em ruột vậy. Từ trước đến nay chị luôn xem em như là em ruột của chị. Em tin chị đi, chị và Ninh Tổng hoàn toàn không có một chút quan hệ nào cả! Anh ấy yêu em như vậy chẳng lẽ chính em còn không cảm nhận được sao?”

“Tôi và Ninh Dật không còn dính dáng gì cả! Hôn ước đã hủy, cũng không có khả năng nối lại tình xưa, Tô Lâm, nếu chị yêu anh ta thì cứ mạnh dạn mà yêu đi.”

Vẻ mặt Tô Lâm tái đi, nếu cô ta có đủ tư cách để đứng bên cạnh Ninh Dật, có thể muốn yêu là yêu, có thể muốn ở bên anh ấy là ở bên anh ấy thì cũng không đến mức phải lén lén lút lút như thế này! Nếu như có thể, cô ta tuyệt đối không thể cho Kỷ Noãn Noãn bất kì một cơ hội nào!

“Noãn Noãn, hôm nay chị đến đây, ngoài việc đến thăm ông nội thì còn muốn làm dịu mối quan hệ của chúng ta. Chị không muốn chúng ta trở thành như thế này, vì những hiểu lầm không tồn tại mà khiến chúng ta ngày càng xa cách nhau.”

Tô Lâm nói xong thì chủ động nắm tay Noãn Noãn, trong mắt hiện lên tia sáng của sự chân thành.

Kỷ Noãn Noãn đột nhiên thay đổi thái độ lạnh lùng vừa này của mình, cố kìm nén sự bất mãn trong lòng mình xuống, cầm lấy tay Tô Lâm:

“Chị thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Đương nhiên là chị nghĩ như vậy rồi! Noãn Noãn, cho dù sau cùng giữa em và Ninh Dật có như thế nào đi chăn nữa thì quan hệ của chúng ta vẫn như vậy, chúng ta vĩnh viễn là chị em tốt.”

Kỷ Noãn Noãn thầm cười lạnh. Tô Lâm nói cứ như cô ta độ lượng lắm, không chấp nhặt với cô vậy, da mặt thật dày!

“Mẹ chị nói, lâu lắm rồi em chưa qua nhà chơi, hôm nay mẹ cố ý nấu rất nhiều đồ ăn ngon nói chị sang mời em cùng về ăn.”

Tô Lâm nhân cơ hội nói.

Cô ta không hề biết, Kỷ Noãn Noãn đã biết ý đồ của cô ta khi đến đây. Diễn xuất của cô ta trong mắt cô hệt như một tên hề lừa gạt.

“Tô Lâm, hôm nay ông nội tôi xuất viện rồi, không phải tôi nên ở nhà cùng với ông sao? Chị còn là chị em tốt của tôi đó, sao không nghĩ cho tôi một chút nào hết, bảo tôi bỏ ông ở nhà rồi một mình sang nhà chị ăn cơm sao?”

Kỷ Noãn Noãn tức giận hỏi lại.

Tô Lâm lập tức phản ứng: “Đúng là chị không tốt, là chị không tốt. Chị không có nghĩ tới điều này. Kỳ thực mẹ chị muốn mời cả ông nội Kỷ cùng đến ăn cơm, thế nhưng lại sợ ông ông đồng ý nên mới bảo chị sang mời em.”

“Vậy bây giờ tôi có đi hay là không đây?”

Kỷ Noãn Noãn vứt lại câu hỏi cho Tô Lâm.

“Em vẫn là nên ở nhà với ông nội Kỷ đi! Hôm khác có thời gian rồi đến nhà chị chơi cũng như nhau cả.”

Tô Lâm chỉ có thể tạm thời bỏ qua kế hoạch của mình.

Hai mẹ con cô ta đã tính toán xong xuôi rồi, mời Kỷ Noãn Noãn qua, lại bất ngờ chạm mặt với bọn đòi nợ, với tính cách của Kỷ Noãn Noãn thì chắc chắn sẽ ngay lập tức ra mặt trả nợ giúp bọn họ.

“Chị còn chuyện gì nữa không?”

Kỷ Noãn Noãn hỏi thẳng.

“Không, cũng không có gì nữa cả.”

Tô Lâm tỏ vẻ như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

“Vậy nếu không có gì thì chị về trước đi. Tôi mới đi công tác về, cũng rất mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút.”

Kỷ Noãn Noãn đuổi khách ra mặt.

Sắc mặt của Tô Lâm trắng bệch.

Cô ta không còn nhiều thời gian nữa! Bọn họ chỉ cho thời gian một ngày, hơn nữa cha của cô ta vẫn còn ở trong tay họ. Nếu như cô ta không giao đủ tiền thì sẽ chặt một cái tay! Mặc dù Tô Lâm cũng không muốn quản nhưng dù sao ông ta cũng là cha mình! Hơn nữa cô ta cũng không tài nào chịu được cách mẹ mình khóc lóc đòi sống đòi chết.

“Noãn Noãn! Chị thật sự còn có một việc..”

Đột nhiên, có một người từ phía ngoài đi vào

KỷNoãn Noãn và Tô Lâm cùng nhìn về hướng người đi tới.

Lúc Ninh Dật nhìn thấy Tô Lâm cũng ở đây thì hơi cau mày, chỉ liếc cô ta một cái rồi lại nhìn Kỷ Noãn Noãn. Tài xế của anh ta đi theo sau lưng cầm theo rất nhiều đồ bổ dưỡng quý giá.

“Noãn Noãn, anh nghe nói ông nội Kỷ đã xuất viện nên đặc biệt ghé thăm, ông nội Kỷ đâu rồi?”

Ninh Dật ôn tồn hỏi.

“Ông nội đang nghỉ ngơi, ông cần tịnh dưỡng, không tiện bị quấy rầy.”

Kỷ Noãn Noãn từ chối thẳng thừng.

“Ninh Tổng.”

Tô Lâm nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi.

“Tô Lâm, cô cũng ở đây sao? Cô cũng qua thăm ông nội Kỷ sao?”

Ninh Dật tỏ vẻ hờ hững hỏi một cách khách sáo.

Kỷ Noãn Noãn nhìn cả hai đang làm trò biểu diễn như thế, muốn nhổ vào! Còn ở đây giả bộ không quen nhau? Mặc quần áo vào rồi thì không nhận thân nữa phải không?

“Tô Lâm, chị mới nói tìm tôi có việc? Việc gì vậy?



Không! Không có việc gì nữa! Em nói chuyện với Ninh Tổng đi, chị về trước đây!”Bây giờ Tô Lâm chỉ muốn đi thật nhanh.

Từ trước đến nay, khi đối diện với Ninh Dật cô ta luôn thể hiện mình là một người con gái có tri thức hiểu lể nghĩa, cộng với trình độ học vấn của cô ta thì Ninh Dật mới có một chút thiện cảm với cô ta. Anh ta từng khen rằng mặc dù xuất thân của cô ta không tốt nhưng có lẽ do gia đình giáo dục tốt nếu không sẽ không nuôi nấng được một người con gái như cô ta.

Lúc đó cô ta vì lòng hư vinh của mình mà không giải thích rõ. Trong mắt người ngoài, cô ta luôn tỏ ra mình được sinh ra trong một gia đình gia giáo. Thêm vào đó là quan hệ giữa cô ta và Kỷ Noãn Noãn nên sẽ không có ai nghi ngờ điều gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.