Kỷ Noãn Noãn chọn xong phòng thì bắt đầu bận rộn thu xếp.
Đồ dùng cá nhân đã được chuẩn bị đầy đủ đặt trên giường trong phòng tầng 1. Cô ló đầu ra ngoài nhìn Lệ Bắc Hàn đang ngồi trên sofa: “Anh đã giúp em chuẩn bị những đồ dùng cá nhân để trên giường sao?”
“Đúng vậy.”
Kỷ Noãn Noãn trực tiếp lấy hết rồi quấn thành một đống sau đó ôm hết vào mình chạy lên lầu hai.
Lệ Bắc Hàn:.
“Ây ya!”
Đột nhiên một tiếng hét chói tai vang lên. Lệ Bắc Hàn đứng lên rồi đi về phía Kỷ Noãn Noãn thì nhìn thấy bộ dạng chật vật ngã trên cầu thang của cô.
Kỷ Noãn Noãn khổ sở đứng lên trên bậc thang, cuộn chiếc ga trải giường ngán chân cô lại rồi cật lực ôm lên chạy lên lầu.
Lệ Bắc Hàn cảm thấy dáng vẻ vừa nãy của cô vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu! Thật không biết lúc nhỏ, sau khi cha mẹ cô qua đời, với dáng vóc nhỏ bé yếu đuối kia, cô làm sao có thể thừa kế nổi gia nghiệp Kỷ Thị!
Mười phút sau, Kỷ Noãn Noãn lại bận rộn chạy từ trên lầu xuống. Cô thay một bộ quần áo mặc ở nhà đáng yêu, trên cái mũ có hai chiếc tai thỏ cứ đung đưa theo bước chân của cô, đáng yêu đến khiến người ta mất máu.
Kỷ Noãn Noãn chuyển tất cả đồ dùng hằng ngày ở tầng 1 lên tầng 2.
Ánh mắt của Lệ Bắc Hàn không rời khỏi hình dáng của cô. Nhìn dáng vẻ ngốc ngốc đáng yêu chạy hết vòng này đến vòng khác của cô khiến tâm trạng của anh trở nên vui vẻ hơn.
Anh phát hiện cô có tất xấu là không thích mang dép, cứ để trần đôi chân nhỏ bé trắng nõn nà. Bây giờ thời tiết vẫn còn chút lạnh, sàn nhà lạnh lẽo, cô không sợ lạnh sao?
Cuối cùng, Kỷ Noãn Noãn cũng chuyển xong đồ đạc, cô đi tới phòng khách.
“Em..”
“Bắc Bắc, em đói rồi!” Kỷ Noãn Noãn trực tiếp ngắt lời Lệ Bắc Hàn. Cô ôm lấy cánh tay anh rồi chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo.
Những lời muốn nói còn lại, Lệ Bắc Hàn một chữ cũng không nói ra được. Anh định nói với cô không được xem lời nói của anh thành gió thoảng bên tai.
“Em rất muốn ăn cơm anh nấu!” Kỷ Noãn Noãn lại nói thêm một câu.
Lệ Bắc Hàn đứng lên rồi đi vào phòng bếp.
Kỷ Noãn Noãn nhìn bóng dáng Lệ Bắc Hàn tâm trạng vô cùng vui vẻ. Cô hài lòng tựa lưng vào ghế sofa rồi cầm điều khiển mở tivi lên.
Lệ Bắc Hàn đang mở tủ lạnh lấy thức ăn được mang đến hôm nay. Bình thường, anh ăn uống rất đơn giản, nhưng chuộng món Trung. Hôm nay, bởi vì có Kỷ Noãn Noãn nên anh đặc biệt chuẩn bị nhiều một chút.
Kỷ Noãn Noãn xem tivi một hồi liền cảm thấy nhàm chán, cô nhìn về phía phòng bếp. Cô nghỉ ngơi một chút, thể lực cũng phục hồi lại rồi nên lập tức đi xuống phòng bếp để giúp đỡ anh.
“Bắc Bắc, em giúp anh.”
“Em biết làm những gì?”
“Em biết.. rửa rau!”
“Được.” Lệ Bắc Hàn cúi đầu nhìn thấy cô vẫn đi chân trần: “Mang dép vào đi rồi quay lại đây.”
“Dép, dép ở đâu?”
“Bên cạnh sofa.”
Kỷ Noãn Noãn lập tức chạy về chỗ sofa mang dép vào rồi vòng trở lại, lấy rau ra rửa.
“Hôm nay chúng ta ăn gì vậy?”
“Sườn heo hấp, cá tuyết chiên, rau cải. Em chỉ cần rửa sạch rau là được.”
“Ồ.” Kỷ Noãn Noãn gật đầu, cô cũng không thích rửa các loại thịt và nhất là cá, rất tanh. Cô vừa rửa rau vừa nhìn Lệ Bắc Hàn, không hề che giấu tình yêu trong ánh mắt mình.
Thì ra Bắc Bắc còn có mặt tề gia như thế này nữa! Thật đẹp trai quá đi!
Lệ Bắc Hàn có chút chịu không nổi ánh mắt như lửa đốt của cô: “Rửa xong rồi thì ra ngoài đi.”
“Không, em muốn ở cùng anh, nhìn anh nấu cơm.” Kỷ Noãn Noãn lập tức ghé sát anh hơn tí nữa: “Anh dạy em nấu đi? Có được không?”
Mặc dù nhà họ Kỷ không quá nuông chiều cô, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để cô làm những việc này, hẳn là mười ngón tay cô không chạm đến nước bẩn, cô được nâng niu trong lòng bàn tay. Anh lại càng không nỡ.
Lỡ như cô bị dầu văng trúng hay bị canh đổ vào..
“Đi ra ngoài!” Lệ Bắc Hàn lạnh lùng nói.
Kỷ Noãn Noãn vốn đang hưng phấn muốn cùng anh học vậy mà lại bị anh lạnh lùng đuổi ra ngoài! Tâm tình buồn bực đi ra ngoài. Cô ngồi trên ghế chỗ bàn ăn nhìn đôi dép đi trong nhà mà xám tro. Dép anh chuẩn bị cho cô cũng là kiểu dáng này! Quả thật còn bủn xỉn hơn cả ông nội cô nữa!
Không khí yên ắng. Hoàn toàn yên ắng.
Nếu trên bàn ăn có hai ngọn nến, thêm một bó hoa tươi nữa thì bầu không khí nhất định sẽ khác đi.
Lệ Bắc Hàn bưng đồ ăn đã làm xong đặt lên bàn: “Rửa tay ăn cơm.”
Kỷ Noãn Noãn nhìn chén đĩa trước mắt, trời ạ! Giữa đĩa sứ trắng tinh được trang trí một đường cong màu đen, đơn giản đến tột cùng! Nhưng màu sắc của món ăn trong đĩa đẹp hơn nhiều so với sự tưởng của cô, nhìn rất muốn nếm thử!
Thừa dịp Lệ Bắc Hàn quay người đi vào phòng bếp, Kỷ Noãn Noãn vươn tay bốc một miếng sườn nhét vào miệng.
“Ối! Nóng quá!”
Lệ Bắc Hàn vừa quay đầu lại liền bắt gặp Kỷ Noãn Noãn trực tiếp nhét ngón tay vào ngậm trong miệng, vẻ mặt ăn vụng bị phát hiện xấu hổ nhìn anh híp mắt cười cười. Một thứ tình cảm ấm áp mạnh mẽ xông vào lồng ngực anh, vươn ra vô số xúc tua bám chặt lấy mỗi dây thần kinh, khiến anh không thể nào phản kháng được!
Tình cảm đối với cô như một chén rượu cực độc, ăn mòn trái tim anh. Thế nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng.
“Cẩn thận nóng.”
Kỷ Noãn Noãn ngây người một lát, trong giọng nói của anh có mang theo sự quan tâm. Đột nhiên, mặt mày cô rạng rỡ hẳn lên, thổi thổi ngón tay của mình: “Món ăn Bắc Bắc nấu thật là ngon!”
Lệ Bắc Hàn xoay người đi vào phòng bếp, để lại cho Kỷ Noãn Noãn một bóng lưng lạnh lùng.
Kỷ Noãn Noãn biễu môi, cô đã khen anh như vậy rồi mà anh còn không vui!
Lệ Bắc Hàn đem bộ đồ ăn ra, Kỷ Noãn Noãn lập tức nhận lấy chén, “Anh ngồi đi em đi lấy cơm.” Lệ Bắc Hàn ngồi trước bàn ăn nhìn Kỷ Noãn Noãn vụng về bới ra hai chén cơm. Nhìn dáng vẻ này của cô, có phải anh đã nấu ít cơm rồi không?
“Bắc Bắc, bình thường anh ăn cơm một mình vẫn tự nấu, anh không cảm thấy phiền sao?”
“Không phiền.”
“Thế anh ăn cơm một mình không thấy buồn chán à?”
“Không nhàm chán.”
“Nhưng mà bây giờ có em ở cùng anh rồi! Sau này, anh sẽ không phải một mình nữa.”
“Lúc ăn cơm không được nói chuyện.”
“Bình thường, sau khi ăn xong thì anh hay làm gì?” Kỷ Noãn Noãn tiếp tục hỏi.
Lệ Bắc Hàn:.
Kỷ Noãn Noãn thấy anh không trả lời thì suy đoán: “Xem tivi? Làm việc? Lên mạng? Tập thể dục?”
Lệ Bắc Hàn vẫn không lên tiếng! Anh quản không được miệng của cô, nhưng có thể quản được miệng của mình!
Kỷ Noãn Noãn thấy dáng vẻ có đánh chết cũng nói chuyện của anh, chỉ có thể ngậm miệng, yên lặng ăn cơm trước.
Lệ Bắc Hàn ăn nhanh hơn thường ngày sau đó đứng lên đi ra phòng khách.
“Anh đã ăn xong rồi sao? Sao anh còn ăn ít hơn em nữa vậy? Anh đừng nghĩ em ăn nhiều mà không dám ăn, trong nồi vẫn còn một chén cơm! Em có thể ăn ít đi một chén!”
Lệ Bắc Hàn đi thẳng lên lầu, lúc sắp đi khuất thì để lại một câu: “Em rửa bát!”
“Rửa thì rửa! Em cũng đâu phải ăn cơm không!” Kỷ Noãn Noãn lầm bầm một câu.
Lệ Bắc Hàn đi về phòng, nặng nề thở dài một hơi.
Có phải anh đã đánh giá mình quá cao rồi không?
“Choang!” Đột nhiên, từ dưới lầu vọng lên một loạt tiếng đồ sứ đổ vỡ!
“Ui ya!”
Tâm tình vừa thả lỏng của Lệ Bắc Hàn trong phút chốc lại trở nên căng thẳng! Anh lập tức đi nhanh xuống lầu.
Kỷ Noãn Noãn đứng ở giữa một đống chén bát vỡ, vẻ mặt vô tội: “Bắc Bắc, em không cẩn thận làm rơi vỡ rồi!”
Rất tốt, chỉ có hai cái bát, đều bị làm vỡ cả rồi!