Lễ Tình Nhân Đáng Sợ

Chương 30: Chương 30




Chật vật chạy ra quán bar,gió mát quất vào mặt khiến Cao Dịch Khải phát giác trên mặt đã sớm một mảnh lạnh băng.

Mờ mịt ngừng bước,hắn quên không được,cho dù biết người đó có vợ con,nhưng hắn vẫn nghĩ liều lĩnh tựa vào trong lòng ngực hắn ——

Thân thể hắn run rẩy,vươn ra hai tay vây quanh mình,nhưng thân thể vẫn một mảnh lạnh băng.

Thân thể của hắn còn lưu luyến hơi ấm của Phạm Quân Thần,không có người đó hắn sẽ không ấm áp.

Một đôi tay không chút nào báo động trước từ phía sau ôm lấy hắn,cả người Cao Dịch Khải run lên,hắn tránh né muốn đẩy ra người phía sau,tình cờ nghe được thanh âm phía sau để hắn mất đi tất cả khí lực.

“Dịch Khải,lạnh không?” Hơi thở của hắn phất qua cổ.

Nghĩ đẩy ra Phạm Quân Thần,nhưng tay của hắn chậm chạp không đưa ra,đó là thân thể ấm áp hắn quen thuộc,chỉ được ôm ấp thôi,hắn đã cảm thấy thân thể cơ hồ sắp bị hơi nóng hòa tan.

“Tại sao...... Còn muốn đuổi theo?”

“Không nên đi,ở lại bên cạnh anh.” Phạm Quân Thần vừa nói,vừa dùng sức ôm chặc người trong ngực.

“Nhưng anh đã nói —— giữa chúng ta,căn bản...... Không thể nào.”

Trầm mặc một hồi, Phạm Quân Thần mới nói: “Dịch Khải,đến khách sạn gần đây của anh,có một chút chuyện anh muốn nói cho em biết?”

Trong giọng nói Phạm Quân Thần để lộ khát vọng,để cho Cao Dịch Khải không cách nào cự tuyệt,hắn rốt cục gật đầu.

Ngồi vào trong xe Phạm Quân Thần,bọn họ ai cũng không có mở miệng.

Nhìn Phạm Quân Thần mở ra cửa phòng,đó là Cao Dịch Khải lần đầu tiên đi vào thế giới Phạm Quân Thần ——hôm nay là một năm sau bọn họ quen biết.

Động tác Phạm Quân Thần nhẹ vô cùng,tránh gây ra ra bất kỳ tiếng vang quá lớn,hắn thấy Cao Dịch Khải nhìn hắn,hắn cười giải thích.”Hạo Hạo hẳn đã ngủ,anh không muốn đánh thức nó.”

Con hắn ở trong phòng,như vậy vợ của hắn? Nghĩ tới đây trong lòng Cao Dịch Khải đau xót. Hắn đột nhiên bắt đầu hối hận,hối hận hắn tại sao đồng ý với Phạm Quân Thần.

Hắn căn bản...... Không nên xuất hiện ở nơi này!

Phát hiện Cao Dịch Khải không nhúc nhích đứng ở cửa, Phạm Quân Thần hoàn nghi quay đầu lại.

“Sao không vào?”

Cao Dịch Khải lắc đầu,Phạm Quân Thần biết hắn băn khoăn cái gì, mở miệng nói: “Nơi này chỉ có anh và con.”

Bị nhìn thấu tâm tư,Cao Dịch Khải có chút khó xử,nhưng làm hắn kinh ngạc là lời của Phạm Quân Thần.

Vẻ mặt Cao Dịch Khải làm Phạm Quân Thần lộ ra một nụ cười khổ.”Anh đã ly hôn với vợ.”

“Làm sao có thể!?” Cao Dịch Khải kinh ngạc thất thanh nói.

Hắn nhớ được Phạm Quân Thần từng nói,hắn muốn cho con trai một gia đình đầy đủ,như vậy hắn làm sao có thể ly hôn?

“Đi vào rồi nói sau.”

Cao Dịch Khải đi theo phía sau hắn,lại như cũ không cách nào tiếp nhận chuyện thực Phạm Quân Thần đã ly hôn.

Đợi hai người sau khi ngồi xuống,Phạm Quân Thần mới lẳng lặng mở miệng.”Trước nói chuyện cô ấy ly hôn. Cô ấy mang thai nhưng anh biết,đó không thể là con anh.Anh vốn không đồng ý,nhưng cô ấy đã làm anh thức tỉnh chuyện anh chưa từng chú ý tới. Anh vẫn muốn cho Hạo Hạo một gia đình đầy đủ,nhưng đây chẳng qua chỉ là ảo tưởng.

“Từ khi thấy vợ qua lại với người khác, gia đình này thật ra đã sớm không hoàn chỉnh,miễn cưỡng xuống nữa, bất kể đối với anh,đối với cô ấy, thậm chí là Hạo Hạo, đều là đau khổ. Tất cả đều do anh. Cho dù hôn nhân này dựa trên lợi ích, nhưng anh chưa bao giờ từng nghĩ tới phải thay đổi nó.

“Anh chưa bao giờ từng yêu cô ấy,cũng chưa bao giờ từng nghĩ tới người anh yêu là em Dịch Khải.Anh đúng là mắc nợ cô ấy,bởi vậy cô ấy muốn theo đuổi hạnh phúc, cho nên anh để cô ấy tự do. Cũng cho anh và cô ấy giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này.”

Nước mắt chảy xuống.

“Là lỗi của em sao, là bởi vì em,nên khiến gia đình này phá thành mảnh nhỏ ——” Nếu đêm hôm đó cho tới bây giờ chưa xảy chuyện gì thì tốt biết mấy,là hắn phá hủy căn nhà này,để cho Hạo Vân còn bé mất đi mẹ.

Phạm Quân Thần lắc đầu.

“Không phải là em, Dịch Khải,đó là lỗi của anh. Nếu như anh từng cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này,cô ấy có lẽ không yêu người đàn ông khác, nhưng anh không có.”

“Nhưng ——”

“Biết và quen em tất cả đều là ngoài ý muốn, nhưng cho dù không có gặp em,cuộc hôn nhân này cũng duy trì không được bao lâu.Chuyện vợ quen người khác anh biết trước khi gặp em.”

“Dịch Khải,anh muốn em ở lại bên cạnh anh được không?” Phạm Quân Thần rốt cục mở miệng. Từ trước đó đến bây giờ, Cao Dịch Khải thủy chung cho hắn tình cảm không xác định,đến bây giờ vẫn vậy.

“Tôi——”Nhưng hắn là đàn ông,thật có thể ở lại bên cạnh anh sao?

Cao Dịch Khải thật không hiểu được.

“Em không muốn sao?” Hắn do dự để cho Phạm Quân Thần cảm thấy lo lắng.

“Nhưng …em là đàn ông, ta...... Có thể không? Hạo Hạo cần là một người mẹ, nhưng em ——” Như thế nào cũng không thể là mẹ hắn.

Nghe vậy Phạm Quân Thần ôm Cao Dịch Khải vào trong ngực.

“Anh muốn em ở lại, không phải là vì Hạo Hạo. Là vì anh,cần em ở lại là anh!”

Vang lên bên tai một trận cổ động vững vàng,đó là tiếng tim đập của Phạm Quân Thần,hắn ôm mình vào trong lòng.

“Đó...... đồng hồ......” Trong ngực hắn,Cao Dịch Khải nhẹ giọng hỏi.

“Đồng hồ? Đồng hồ này...... anh lấy trên bàn sách của em.” Phạm Quân Thần trả lời có chút khó khăn, ban đầu lấy nó hắn không có hỏi Cao Dịch Khải —— này,coi như là hành động ăn cắp sao.”Anh thật xin lỗi, không có hỏi qua em ——”

Cao Dịch Khải ở trong ngực hắn ắc đầu.”Vật này vốn là món quà muốn tặng anh......quà… Đêm thất tịch...... Lễ tình nhân.Em làm rớt hư.” Thì ra hắn đã lấy trên bàn mình.

“Anh muốn lưu lại thứ gì để nhớ lại.” Trong giọng nói Phạm Quân Thần mang theo một chút tự giễu.

Cao Dịch Khải tim đập mạnh và loạn nhịp,tâm tình của bọn họ giống nhau,tựa như hắn không thể nào quên Phạm Quân Thần.

“Dịch Khải,em đồng ý sao? Ở lại...... Bên cạnh anh?”

Cao Dịch Khải biết,bất kể lúc nào,hắn thật ra vẫn,vẫn muốn ở lại bên cạnh hắn.

Từ khi biết nhau từ một đêm kia,từ khi hắn dịu dàng ôm mình,người này đã in dấu vết trong lòng hắn. Ở một năm trước bắt đầu,

Cao Dịch Khải chậm rãi gật đầu.

“Em...... đồng ý?”

“Ừ.” Hắn ấp úng đồng ý, thanh âm nhỏ đến không thể nghe.

“Dịch Khải!”

Cao Dịch Khải đưa tay quấn lên cổ của hắn,chủ động hôn lên môi hắn.

Bốn tấm cánh môi chặt chễ chồng lên,quấn giao,mút lấy nước bọt lẫn nhau.Bọn họ lúc này không có bất kỳ giả dối,bất kỳ nói dối, ngọt ngào giống như hòa tan hai người chung một chỗ,hai môi tách ra kéo theo sợi chi màu bạc.

“Hôm nay...... Là lễ tình nhân.” Cao Dịch Khải thở nhẹ.

“Ừ.” Phạm Quân Thần trả lời,nhưng tay đã trượt vào trong áo người kia, vuốt ve da thịt của hắn.

“Em...... Vẫn hy vọng có thể cùng anh trôi qua.” Hắn bắt được tay áo Phạm Quân Thần nói.

Cao Dịch Khải thủy chung không có quên, Phạm Quân Thần từng nói qua, muốn cùng nhau trải qua ngày lễ tình nhân, bắt đầu từ khi đó,hắn đã mong đợi,vẫn ——

“Dịch Khải.....”

Phạm Quân Thần thở dài,hắn là người yêu của mình,mặc dù bề ngoài có chút lạnh lùng, lại có tính trẻ con.

Môi của hắn hôn lên thân thể mãnh khảnh,thân thể kia so sánh với trong trí nhớ còn gầy hơn,để cho Phạm Quân Thần càng thêm yêu thương.

Ở nơi này thuộc về buổi tối giữa người yêu, hắn đã tìm được hạnh phúc của mình,sau này hắn sẽ nắm thật chặt trong tay,vĩnh viễn —— không buông ra.

END

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.