Lễ Tình Nhân Tìm Kiếm Tình Yêu Đích Thực

Chương 3: Chương 3: Chương 1




Nói thật ra, đến bây giờ Phạm Hành Thư cũng không biết vì sao chuyện lại biến thành như vậy.

Hôm nay không phải là sinh nhật của anh sao? Trước kia vào ngày sinh nhật của anh, anh em bạn bè đều tặng một món quà, sau đó nói câu sinh nhật vui vẻ là đã có tình có nghĩa lắm rồi, ai bảo anh được sinh ra không đúng lúc, chọn sinh ra ngay ngày lễ tình nhân, ai cũng đều muốn đi chơi cùng bạn trai hoặc bạn gái, làm gì có thời gian để ý tới anh.

Nhưng mà năm nay, tự nhiên Hành Uy lại có thái độ rất khác thường, cứ quấn quít lấy anh không tha, Bách Quân cũng như vậy, ở nhà cắt bánh ngọt, còn tranh giành giúp anh cầu nguyện.

Hành Vân nói, hi vọng anh có thể sớm ngày tìm được bạn gái.

Hành Uy nói, hi vọng anh có thể sớm ngày cưới một người vợ về nhà.

Bách Quân nói, hi vọng anh có thể sớm ngày có được một đứa con.

Ngay đến người được chúc phúc là anh cũng chưa được quyền cầu nguyện, chứ đừng nói đến Hựu Lâm động tác chậm nửa nhịp, đành nuốt hận mà bỏ lỡ.

Tiếp theo, lại kéo anh ra khỏi nhà, Hành Vân và Hựu Lâm không đi cùng, ai oán nhìn theo, hỏi bọn họ muốn đi đâu bọn họ cũng không nói, chỉ nói cho anh biết, chỗ đó phụ nữ không được đi.

Sau đó anh mới biết, Hành Uy lại dẫn anh đến khách sạn, còn có loại tiểu thư xô-fa này.

Ngay lập tức anh bị dọa sợ mất mật, xoay người muốn bỏ chạy, đáng tiếc động tác quá chậm, đã bị Bách Quân nhìn thấu, nói một câu: “Cậu rốt cuộc có phải là đàn ông hay không hả? Nếu đúng thì đi vào trong cho tớ, đừng làm cho tớ phải coi thường cậu!” Sau đó vẫn cứ kéo anh vào.

Này. . . . . . Có vào quán rượu hay không, với việc có phải là đàn ông hay không, thì không có liên quan đến nhau mà?

Anh muốn phản bác, nhưng mà không có cơ hội.

Thật ra, anh không có thói quen để phụ nữ xa lạ ngồi trên người anh, đụng chạm lung tung vào anh.

Bọn họ. . . . . . Không quen nhau đúng không? Không quen, mà có thể sờ đông chạm tây như vậy sao?

Những người phụ nữ này thật kỳ lạ, rất thích rót rượu cho người khác, nếu không uống họ liền động tay động chân, hại cả người anh đều không được tự nhiên. Hai tay anh không biết phải để đâu, đành phải liên tục rót rượu, mãi cho đến lúc này, anh đã không thể đếm được mình đã đổ bao nhiêu ly rượu vào trong bụng.

Sau đó, anh chỉ cảm thấy ý thức mơ màng, thấy trần nhà đang quay vòng, còn sàn nhà thì đang đong đưa, nóng quá, cả người giống bị lửa đốt.

Hành Uy? Bách Quân đâu? Bọn họ đi chỗ nào rồi?

Anh rất muốn về nhà, đầu muốn bất tỉnh. . . . . .

Đi ra ghế lô, Dương Hân Nông xoa xoa mái tóc dài, đang muốn vào phòng nghỉ sửa soạn lại một chút, rồi về nhà nghỉ ngơi, thì vừa vặn thấy Tiểu Nghê đang vội vàng chạy đến.

“Quản lí, mẹ em vừa gọi điện thoại đến, nhà em có chuyện, em phải chạy về nhà gấp. . . . . .”

Dương Hân Nông không suy nghĩ bao lâu, liền trả lời: “Nói cho trưởng ca (người quản lý từng ca làm) một tiếng là được.”

“Nhưng mà. . . . . .” Giọng điệu dồn dập xen lẫn một tia bất lực.”Hôm nay có một người khách bao em ra ngoài, hơn nữa em đã thu tiền rồi, cũng không thể trả lại.”

Dương Hân Nông nhăn đôi mày nhỏ tinh tế lại: “Không tìm được ai giúp đỡ sao?”

“Người bằng lòng ra tiếp khách, đều có hẹn ngay hôm nay, không thể phân thân được.”

Dương Hân Nông suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bàn số mấy?”

“Số bảy.”

“Được, không sao, em cứ về nhà đi, chỗ này giao cho chị.”

“Nhưng mà. . . . . . , không phải là chị không ra ngoài tiếp khách sao?”

“Em yên tâm, đây không phải là ngày đầu tiên chị đi làm, để ứng phó với các loại tình huống, chị còn rất nhiều biện pháp, sẽ không để cho chính mình chịu thiệt thòi.”

Điều này thì Tiểu Nghê tin. Từ khi cô đi làm ở chỗ này cho đến bây giờ, chưa bao giờ thấy quản lí Dương phải làm chuyện mà chị ấy không muốn làm, hơn nữa còn xử lý mọi chuyện thông minh khéo léo, cũng chưa từng thấy chị ấy đắc tội với người khác. Tất cả các “tiểu thư” (ý chỉ gái gọi cao cấp) trong khách sạn đều vô cùng kính phục chị ấy.

Đương nhiên, với dung mạo tuyệt đẹp của chị Dương, có không ít đàn ông khát khao âu yếm, nhưng chị ấy luôn có biện pháp đối phó, chỉ cần nở nụ cười đã khiến những vị khách nam có dụng ý khác phải phục tùng. Chị ấy luôn đối xử với đàn ông như nhau, luôn tươi cười phong tình vạn chủng, rất thông minh so với những “cô gái bán hoa” khác, dường như không có trường hợp gì là chị ấy không ứng phó được.

Nhưng mà dù có như thế nào thì Tiểu Nghê vẫn không thể không áy náy.

“Thật xin lỗi, em luôn gây phiền phức cho chị. . . . . .”

“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Em là “tiểu thư” do chị quản lí, nếu như em có vấn đề gì chị không giúp em giải quyết thì ai giúp đây?” Các cô gái đến chỗ này làm, phần lớn đều không còn cách nào khác và có nỗi khổ của riêng mình, cũng nên chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau nếu có thể.

“Vậy, cám ơn chị, chị Dương!”

“Không có gì, em mau trở về đi!”

Vội vàng chạy được vài bước, bỗng nghĩ đến cái gì, Tiểu Nghê quay đầu lại: “Đúng rồi, chị Dương, cái người đàn ông kia không tệ nha! Con người thì thành thật, còn bị các chị em chọc ghẹo, chuốc rượu đến say khướt. Em chưa từng thấy người đàn ông nào đáng yêu như vậy. Cứ như vậy nha! Chúc hai người lễ tình nhân vui vẻ, tạm biệt!”

Dương Hân Nông kinh ngạc, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, xoay người đi đến bàn số bảy.

Loại đàn ông đi đến những chỗ này thì có thể tốt ở chỗ nào chứ? Cô thật tò mò không biết bộ dạng của người đàn ông được nói “thành thật đáng yêu” kia trông như thế nào.

Chỉ thấy ở bàn số bảy không có một bóng người, chỉ có một người đàn ông lẻ loi đang say gục ở đó, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ.

Người đàn ông đáng thương.

Cô phát hiện, cô vậy mà lại muốn cười.

“Tiên sinh, tiên sinh?” Cô đi lên phía trước, khẽ gọi.

Phạm Hành Thư cố gắng mở mí mắt nặng nề lên, hai mắt có tiêu cự dừng lại: “Cô cũng tới ép tôi uống rượu sao? Không cần được không? Tôi sắp ói ra rồi. . . . . . “

Lần đầu tiên thấy có người đến khách sạn còn có dáng vẻ bị ngược đãi.

Tiểu Nghê nói đúng, người đàn ông này thật thú vị.

“Đến khách sạn mà không muốn uống rượu, anh muốn làm cái gì?”

“Cái gì cũng được. . . . . .” Phạm Hành Thư bị rượu cắn nuốt, đầu không thể tiếp tục chống đỡ nữa, mí mắt rũ xuống một nửa, thì thào bổ sung: “Chỉ cần đừng bảo tôi uống rượu nữa. . . . . .”

Không hiểu sao cô lại nổi hứng muốn trêu chọc người khác, thân thể mềm mại ngã về phía anh, ngón tay dài nhẹ nhàng vẽ trên gương mặt say rượu nóng hổi của anh: “Thật sự cái gì cũng được sao? Nếu như tôi muốn anh hôn tôi thì sao?”

Cô đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, nếu như thực sự anh có hành động gì, cô sẽ “rất không cẩn thận” mà đẩy anh đụng vào vách tường!

Không khí tạm dừng lại ba giây. . . . . .

“Ai da!” Phạm Hành Thư thẳng tắp dính trên vách tường, ôm cái trán bị đụng đau, kêu thảm thiết, cũng tỉnh rượu một nửa.

Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?

Dương Hân Nông ngẩn người kinh ngạc, khẽ há miệng, trừng mắt nhìn anh không thể phản ứng.

Cô cũng chưa có đẩy anh đụng vào vách tường!

Căn bản là không cần cô đẩy, anh đã giật mình sợ hãi đến nỗi tự mình đâm đầu vào đó!

“Đau quá. . . .” Anh ngồi sát vách tường, đáng thương xoa xoa đầu, giống như một đứa trẻ ở bên ngoài bị oan ức, bất lực cúi đầu lẩm bẩm: “Tôi muốn về nhà. . . . .”

Dương Hân Nông nhịn xuống nỗi kích động muốn bật cười, lại toát ra tâm trạng thông cảm hiếm thấy. Hôm nay anh cũng đã bị ức hiếp thê thảm lắm rồi, thật sự không thích hợp bỏ đá xuống giếng nữa.

“Tôi đưa anh về, nhưng mà anh phải tự trả tiền xe.”

“Được.” Anh ngoan ngoãn giao bóp da ra.

Dương Hân Nông trợn mắt nhìn cái bóp da. Không thể nào? Cứ như vậy anh đã yên tâm mà giao đồ cho cô!

Người này hoàn toàn không có ý thức đề phòng người khác nha!

Cô bắt đầu cảm thấy, cái người đã để anh lại chỗ này, quả thực là không có nhân tính!

Nói anh say, ngược lại anh còn có thể nhớ rõ ràng địa chỉ nhà mình, ngay cả ở đường số mấy, hẻm số mấy, cách bao nhiêu dặm, có mấy nhà hàng xóm, có mấy cửa hiệu đều nói được một hai rõ ràng, nói năng rành mạch, thực sự làm cho cô trợn tròn mắt.

Cái này được coi là kiểu say rượu gì chứ?

Thấy không thể tin được, cô lại hỏi thêm mấy câu, đứa trẻ ngoan ngoãn này vẫn trả lời trôi chảy.

Xe taxi không chạy vào hẻm nhỏ được, cô đỡ anh xuống xe, đi một đoạn đường ngắn.

Thật may mắn khi say rượu anh không có trở thành một vũng bùn nhão, dựa hết cả người lên người cô, chẳng qua là khi đi trên đường có hơi xiêu vẹo một chút. Cô đỡ anh đi để ngăn ngừa anh lại nghĩ không thông, lần thứ hai đi hôn môi vách tường.

Cả con hẻm nhỏ yên tĩnh không có tiếng động gì, ngọn đèn đường soi bóng bọn họ, kéo chúng ra thật dài. Dọc đường đi gần như cô đã hỏi hết những thông tin cơ bản của anh từ nhỏ đến lớn từ họ tên, tuổi tác, chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, sở thích, đến trước mắt đang làm ngành gì, một năm kiếm được bao nhiêu tiền, có mối tình đầu hồi mấy tuổi, có mấy người bạn là phụ nữ, đã xem mấy bộ phim A. . . . . .

Hiện tại ngay cả anh mấy tuổi không còn quấn tã nữa cô cũng biết rồi.

Từ dáng vẻ cực kỳ ngốc nghếch của anh, thật đúng là không nhìn ra từ nhỏ đến lớn anh đều lãnh được học bổng của học sinh, sinh viên gương mẫu, đọc sách cũng đều là những quyển nổi tiếng nhất.

Hỏi rồi lại hỏi, anh bỗng đứng lại trước một tòa cao ốc, không chịu đi nữa.

“Đến rồi phải không?” Cô hỏi.

Anh nhìn cô, gật đầu.

“Vậy anh đi lên đi!”

“Thang máy hỏng rồi.”

“Được rồi.” Trình độ tiếp nhận của cô đã trở nên mạnh mẽ rồi, đành cam chịu số phận giúp anh leo lên cầu thang.

Đi rồi lại đi . . . . . .

“Ở lầu mấy?” Cô thuận miệng hỏi.

“Lầu 6.”

Ngay lập tức chân cô khuỵu xuống.

Một tay của Phạm Hành Thư kéo góc áo cô, mắt vô tội mở to, sợ cô không nói gì bỏ lại anh mà đi về.

Cô thở dài, tiếp nhận sự thật, lại tiếp tục đi.

Đi một chút. . . . . . Phạm Hành Thư lại dừng bước, không đi nữa.

“Đến rồi hả?” Không phải nói là ở lầu 6 sao? Chỗ này mới ở giữa lầu 4 mà.

“Không phải.” Anh ngồi dựa vào chỗ rẽ ở cầu thang, oán giận nói: “Đầu tôi sắp bất tỉnh rồi, chân đuối rồi, không đi nổi nữa.”

Này, phụ nữ như tôi vẫn chưa đầu hàng, anh dám kêu mệt, có phải là đàn ông hay không vậy?

Cô hít vào một hơi, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, hỏi lại: “Chẳng lẽ anh muốn tôi cõng anh hả?”

Anh dùng lực lắc đầu: “Không cần, không cần!”

“Vậy sao còn không đi?” Thấy phần lớn sức lực của anh đã bị rượu cắn nuốt, cô tốt bụng đưa tay kéo anh một lần, đỡ giúp anh một phần sức nặng.

Phạm Hành Thư cầm tay cô, mặt hướng về phía cô cười: “Lần sau cô đến, tới lượt tôi cõng cô.”

“Cảm ơn!” Cô hoàn toàn không cho rằng còn có thể có lần sau.

Thật không dễ dàng gì mới chậm chạp đi đến lầu 6, cô dựa vào một bên cầu thang, thở hổn hển. Hai tay Phạm Hành Thư cứ sờ đông sờ tây ở trên người mình, sờ chưa đủ còn thuận tay sờ đến trên người cô.

“Anh làm gì vậy?” Biểu tình của anh rất thuần khiết, làm cho cô không thể có suy nghĩ tà ác gì.

“Tìm cái chìa khóa.” Anh trừng mắt nhìn cánh cửa, vẻ mặt giống như là không nhận ra nó.

“Ở trên người của tôi có chìa khóa của anh được sao?”

Anh nghiêng đầu tự hỏi một chút: “Hình như không có.”

“Đương nhiên là không có rồi!” Cô tức giận trả lời. Dành 1 phút xem xét tình hình, cô ôm tâm lý thử vận may, xốc tấm thảm trước cửa lên. . . . . . Không có! Vẫn chưa hết hy vọng, quay sang tìm ở chỗ bồn hoa. . . . . . Bingo! Cái chìa khóa quả nhiên ở trong này, rõ ràng vận may của cô vẫn còn không tệ lắm.

Hai mắt Phạm Hành Thư sáng ngời, miệng vô cùng bái phục: “Cô thật thông minh!”

“Đâu có.” Là anh quá ngu ngốc thôi!

Với năng lực của cô, đối phó với loại sinh vật đơn bào đơn giản đến nỗi không thể nào đơn giản hơn này, nếu muốn hiểu thấu căn bản không cần hao tổn trí óc nhiều.

Mở cửa ra rồi, cô cũng đã thật tình nghĩa đưa anh đưa đến tận nhà, ở chỗ này không có chuyện gì của cô nữa rồi phải không?

Nhìn người đàn ông trực tiếp ngồi phịch ở trên giường như chết, vốn cô định xoay người rời đi, nhưng tiếng rên rỉ thật khẽ lại truyền vào bên tai, quất mạnh vào lương tâm của cô, không lời nào lên án nếu cô cứ như vậy vứt bỏ, mặc kệ anh, thì chính là làm chuyện lòng lang dạ sói, đáng bị trời đánh.

“Tôi muốn uống nước ——” tiếng của anh khàn khàn yêu cầu, yết hầu khô nóng như có lửa đốt.

Dương Hân Nông thở dài, đi vào nhà bếp, pha một ly trà hoa cúc đơn giản.

“Cám ơn.” Hai tay anh bưng ly trà, uống một ly trà hoa cúc bình thường không có gì đặc biệt mà vẻ mặt anh lại giống như cực kì hạnh phúc và thỏa mãn.

“Uống xong rồi thì mau ngủ đi.”

“Được.” Anh ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn lên.

Chưa từng thấy người đàn ông nào có thói quen say rượu tốt giống như anh: không ầm ỹ, không náo loạn, không say khướt, bảo anh uống thì uống, bảo anh ngủ là ngủ, còn dễ dỗ hơn một đứa bé ba tuổi.

“Cô phải đi về sao?” Không đến ba mươi giây sau, anh lại mở mắt ra, đầu ngón tay thật cẩn thận nắm lấy góc áo của cô.

“Nếu không về thì làm gì?” Không phải cô không phát hiện ánh mắt như muốn nói lại thôi, cùng với sự hoảng hốt nhàn nhạt nơi đáy mắt của anh, nhưng lần này cô đã hạ quyết tâm muốn lòng lang dạ sói đến cùng, nhẫn tâm gỡ ngón tay của anh ra, ra lệnh: “Mau ngủ đi!“.

Phạm Hành Thư không dám làm trái lời cô, vội vàng nhắm hai mắt lại.

Cầm cái ly không đi ra khỏi phòng, dư quang nơi khóe mắt lơ đãng lướt qua đống chén dĩa hỗn độn ở phòng khách, trên bàn có một cái bánh gato ăn còn một nửa, ngọn nến viết số ba mươi bị bỏ ở một bên. . . . . .

Hôm nay. . . . . . Là sinh nhật của anh sao? Tại sao anh không nói gì hết vậy?

Trong đầu cô hiện lên một đôi mắt cô đơn, vẻ mặt giống như bị vứt bỏ. . . . . Cuối cùng muốn bước chân rời đi cũng không bước nổi, cô không có tiền đồ lại mềm lòng một lần nữa.

Hai chân tự động quay trở lại phòng ngủ.

Một con chó lông rậm không biết từ bao giờ đã tiến vào trong lòng anh, một người một chó nương tựa lẫn nhau, trơ trọi lùi vào một góc, bộ dạng muốn có bao nhiêu đáng thương thì đủ bấy nhiêu đáng thương.

Vừa rồi không để ý, bây giờ mới phát hiện ra anh có nuôi chó nữa.

“Phạm Hành Thư, anh ngủ chưa vậy?”

“Còn chưa ngủ!” Gần như là ngay lập tức trả lời, giọng anh nghe cực kì vui mừng, cười sáng lạn với cô.

Cái người này ——

Cô chịu thua rồi, quay lại ngồi kế bên giường, hỏi anh: “Hôm nay là sinh nhật của anh sao?”

“Đúng rồi!”

“Trải qua có vui vẻ không?”

“Cũng không phải là rất vui.” Anh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, miệng mở ra khép lại liên tục nói: “Bọn người Hành Uy hôm nay thật kỳ quái, trước kia họ sẽ cùng nhau tặng quà cho tôi, nhưng mà cũng sẽ không ở lại với tôi quá lâu. Cô nhìn xem, đây là của Hành Vân tặng cho tôi đó!” Anh ôm một con chó lông rậm trong lòng, khoe giống như vật quý.

Cô gãi gãi lông chó, buột miệng hỏi: “Tên của nó là gì?”

“Nói cho cô ấy nghe đi.” Phạm Hành Thư ra lệnh cho con chó yêu quý.

“Gâu Gâu ——”

Dương Hân Nông cười gượng hai tiếng: “Cám ơn, nhưng đáng tiếc tôi nghe không hiểu tiếng chó Đài Loan.”

“Không sai đâu, nó phát âm rất chuẩn.” Có sao? Có sao? Chó yêu quý biết tiếng Đài Loan hả? Anh lại còn thật sự bắt đầu suy nghĩ như vậy.

“Không thể nào? Nó gọi là Gâu Gâu hả?”

“Đúng rồi!”

“Ai đặt vậy?” Đầu óc đơn giản cũng không đến nỗi đơn giản như vậy chứ, lười đến mất đi lương tri.

“Tôi.”

Nghĩ thôi cũng biết rồi. Với trí tưởng tượng của anh, nghĩ đến như vậy là đã giỏi lắm rồi.

“Anh thích chó à?”

“Vốn là không thích lắm, lông nó thật dài, rụng khắp nơi, tôi lại không biết dọn dẹp nhà cửa như thế nào, thường rất bận, có khi quên cho nó ăn, nó liền cắn lung tung cái gì đó của tôi, mới đây thôi, tôi bị nó cắn nát bảy cái quần lót, bốn cái áo sơ mi, vỡ sáu cái ly, cắn chết ba chậu hoa, năm đôi dép lê, ba quyển sách bị cắn một nửa, còn có những tài iệu đã lâu chưa sắp xếp lại.….”

“Đủ rồi, đủ rồi, những thứ đó không có gì quan trọng.”

“Nhưng mà tôi cảm thấy rất quan trọng đó! Hơn nữa tôi còn chưa nói xong đấy, nó dễ dàng đoạt sườn của tôi, hại tôi chỉ có thể ăn cơm trắng, còn đem giày của tôi giấu đi, hại tôi khi ra khỏi cửa mang chiếc bên trái lại không tìm thấy chiếc bên phải đâu, tất bị nó cắn không mang được, đi ra ngoài cũng không dám cởi giày ra, bởi vì ngón chân cái sẽ lộ ra nói Say¬Hel¬lo. . . . . .”

Xem này, người này thật thất bại, ngay cả chó cũng có thể khi dễ đến trên đầu của anh.

“Nếu không thích, vì sao không từ chối đi?”

Anh nghe chữ từ chối mà lại giống như nghe được ngôn ngữ ngoài hành tinh, trừng lớn mắt : “Sao có thể như vậy? Đó là tấm lòng của Hành Vân đó, nếu như tôi nói không thích, bọn họ sẽ rất đau lòng, rất thất vọng.”

“Giống như hôm nay, rõ ràng anh không thích sự sắp xếp của bọn họ, nhưng không có cách nào từ chối bọn họ?”

Đầu anh rũ xuống: “Bởi vì tôi biết bọn họ chỉ có ý tốt thôi! Chỉ là tôi vẫn không thích đến chỗ đó, phải uống rượu liên tục, tôi lại không thích cái loại đồ uống sẽ làm cay cổ họng này, giống như bị lửa thiêu vậy, còn nữa, tôi không quen để cho phụ nữ xa lạ sờ tới sờ lui trên người tôi, như vậy thật kỳ quái. . . . . .”

Người đàn ông đáng thương, ngay cả ngày sinh nhật cũng không được như ý mình.

Có lẽ là do phụ nữ đều có ánh sáng rực rỡ từ bản năng của người mẹ, cô vén sợi tóc rũ xuống trên trán anh lên, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của anh, có nguyện vọng gì hay không?”

“Có thể không?” Hai mắt anh sáng ngời.

“Nói ra một chút xem sao!”

“Vậy. . . . . . Cô có thể ở lại cùng với tôi hay không?” Anh nhỏ giọng, ngập ngừng nói: “Thật ra tôi cũng sợ hãi việc ở một mình. Bọn người Hành Vân, Hành Uy, Bách Quân đều có người ở cùng, nhưng mà tôi lại phải một người lẻ loi đối diện với bốn bức tường mà ăn cơm mỗi ngày, nói chuyện không có người trả lời, khi tắm rửa lỡ như đang tắm nửa chừng mà bị ngạt hơi nước cũng không có ai giúp tôi gọi điện thoại. Buổi sáng thức giấc không có người gọi tôi dậy, giúp tôi làm bữa sáng, tâm tình không tốt cũng không có ai để ôm. . . . . . Thật sự thì tôi cũng rất muốn có người ở cùng, cho nên sau này, tôi bắt đầu cảm thấy Hành Vân đưa con chó nhỏ này cho tôi cũng không có gì không tốt, nó sẽ ở cùng tôi, nghe tôi nói chuyện. . . . . . Cô hiểu được loại cảm giác này sao?”

Có hiểu không? Cô bị hỏi khó rồi.

Còn có ai hiểu rõ loại cảm giác đau khổ này hơn cô? Cái loại cảm giác cô đơn lạnh lẽo đáng sợ giống như là bị một hang động không đáy tối đen bao quanh! Cho nên dù chỉ có một con chó nhỏ thôi cũng đã cảm kích lắm rồi!

Trong lòng giống như một sợi dây cung bị kéo căng, vẻ mặt cô mềm mại, khẽ vuốt tóc anh, đem đầu anh đặt ở trên vai cô.

Bọn họ là cùng một loại người, trong thâm tâm có cùng nỗi mệt mỏi và khát vọng được che chở như nhau, tìm một chỗ có thể nghỉ lại, cứ như vậy thôi, chỉ một đêm mà thôi.

“Tôi nói xong rồi, tới cô đó.” Biết cô sẽ không rời đi, mình sẽ không bị bỏ lại, anh liền an tâm, vòng tay ngang hông cô, ôm cô lại.

“Tôi hả? Muốn tôi nói cái gì?”

“Cô tên gì? Năm nay mấy tuổi rồi? Chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng là bao nhiêu? Từng có mấy người bạn trai? Kết hôn chưa? Đã có mấy đứa con rồi? Đã từng làm tình mấy lần. . . . . .” Anh nói vô cùng thuận miệng, hỏi một chuỗi dài.

“Anh muốn chết hả? Dám hỏi phụ nữ mấy vấn đề này?”

“Nhưng mà. . . . . . Hồi nãy cô cũng hỏi tôi như vậy mà!” Giọng điệu rất vô tội.

“. . . . . .” Á khẩu không trả lời được.

“Không nói được sao? Vậy quên đi, dù sao tôi cũng không phải là thực sự muốn biết.” Anh đem mặt vùi vào giữa chỗ tỏa ra hương thơm, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào cần cổ trắng như tuyết của cô, đơn thuần là làm nũng như đứa trẻ, tìm kiếm cảm giác an toàn. Biết rõ cử chỉ này của anh này cũng không có ý xấu, nhưng cả người cô vẫn không kiềm chế được nổi lên tê dại.

“Lạnh không? Chia chăn cho cô nè.” Cảm nhận được cô yếu ớt run rẩy, anh vội vàng ôm cô vào trong chăn, truyền cho cô nhiệt độ cơ thể.

“Eo của cô thật nhỏ.” Phát hiện hai tay vòng quanh eo của cô vẫn còn khoảng trống, anh càng ôm chặt hơn, cảm giác giống như cô vừa vặn có thể hoàn toàn khảm hợp ngực của anh.

Đã bao lâu rồi? Bao lâu rồi không có ai ôm cô như vậy? Không chứa ý đồ nào khác, không có hành động dư thừa gì, chỉ một lòng muốn che chở cho cô. . . . . .

Cảm động, chỉ là chuyện trong nháy mắt, không hiểu sao trái tim bị kích thích xoắn lại, nhưng mà cô biết, cô sẽ không hối hận về quyết định đêm nay.

“Này, anh thật sự không muôn hôn tôi sao? Xác định sao?” Nghiêng đến gần bên tai anh, nhẹ nhàng thổi một hơi.

“Hả?” Ba giây sau, bên tai anh nhanh chóng đỏ lên, không hiểu là vì lời của cô, hay là do động tác đầy ý tứ dụ dỗ của cô.

“Cẩn thận, đừng đụng đầu nữa.” Cô cười khẽ, kéo anh lại, chủ động dán lên môi anh.

Mà anh, chẳng qua là hơi giật mình, kinh ngạc trợn mắt nhìn cô.

“Cảm giác như thế nào?” Cô lùi lại, hỏi anh.

“Không, không có cảm giác gì.” Phải nói là bị dọa đến không kịp cảm giác.

“Vậy, thử lại một lần, thế nào hả?”

“Được.” Anh trả lời thẳng thắn. Ngay sau đó, hương thơm mềm mại lại một lần nữa tập kích trên bờ môi. Phạm Hành Thư dù sao cũng là đàn ông, anh không học mà tự biết, theo bản năng sinh lý, hướng về phía cô cắn mút thật sâu.

“Uhm. . . . . .” Dương Hân Nông hoàn toàn không kịp phản ứng, nhìn không ra bề ngoài anh tao nhã vô hại, khi hôn môi lại có tính xâm lược vô cùng, cô suýt nữa không thở nổi.

Hôn đến nỗi quên kiềm chế, trở thành sợi dây dẫn, làm nổi lên một ngọn lửa, lửa cháy mạnh rồi lan ra đồng cỏ. . . . . .

Chơi với lửa thì có ngày chết cháy.

Hô hấp mất trật tự, nhịp tim đập rối loạn, anh chạm vào trán cô, chóp mũi khẽ chạm vào chóp mũi, suy nghĩ có chút hỗn loạn: “Tôi thích cảm giác hôn cô. . . . . . Thực sự. . . . . . Rất thích . . . . . .”

Hơi thở nặng nề của anh, khẽ rơi xuống mặt cô, hun đỏ gương mặt xinh đẹp.

Cô cười khẽ, đã hiểu ý của anh, bàn tay nhỏ không an phận lặng lẽ dao động trên người anh: “Vẫn còn không quen khi phụ nữ xa lạ sờ lung tung trên người anh sao?”

“. . . . . . Lời của cô, không có liên quan.”

“Rất đa tạ anh đã tiếp nhận.” Cô cười duyên, tay nhỏ bé càng làm càn dò xét dưới áo sơ mi của anh, cảm nhận nhiệt độ nóng rực của cơ thể anh, cùng với tim đập cuồng nhiệt lòng dưới bàn tay, cô càng thêm càn rỡ dời trận địa xuống, khiêu khích vùng nhạy cảm.

Anh hít vào một hơi, lòng bàn tay non mềm đến mức dấy lên một ngọn lửa, dục vọng của đàn ông không chấp nhận được khiêu khích như thế, anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé kiêu ngạo đang làm loạn, xoay người dán lên cô, nhiệt tình hôn cô, thật sâu , từng tấc từng tấc một, đoạt lấy thân thể mềm mại như nước.

Đêm lễ tình nhân năm nay, vô cùng đa tình kiều diễm, rực rỡ sáng lạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.