Lễ Tình Nhân Tìm Kiếm Tình Yêu Đích Thực

Chương 11: Chương 11: Chương 4.2




“Đừng nói đùa, khẩu vị của Hành Thư nhà tôi không tốt như vậy, ăn nhiều thịt béo sẽ bị cao huyết áp, coi như là nhân vật bị chồng ruồng bỏ, cô cũng không có cái vinh hạnh đó có được không? Xin không cần dát vàng lên mặt mình, bởi vì chuyện này lqd liên quan đến vấn đề ánh mắt Hành Thư nhà tôi. Còn nữa..., ai nói anh ấy không ai muốn? Tôi chính là sống chết theo đuổi mới bắt được anh ấy tới tay!” Dương Hân Nông ngang nhiên nũng huung nịu dựa sát vào, tư thái thân mật tựa vào trên vai Phạm Hành Thư, tức chết cô ta!

“Cô, cô —— Phạm Hành Thư, anh đuổi hồ ly tinh này ra ngoài, tôi lập tức tha thứ cho anh, coi như chuyện này không xảy ra!”

Mặt Dương Hân Nông lập tức biến sắc. Đời này cô thống hận nhất người ta nói cô là hồ ly tinh!

Cô tháo xuống nụ cười, lạnh lùng: “Vậy sao? Có muốn hỏi Hành Thư một chút hay không, người anh ấy muốn là ai đây?”

“Tôi, tôi vốn là chỉ cần Hân Nông a, là chính cô quyết định muốn làm bạn gái của tôi, tôi lại không đáp ứng.” Anh nho nhỏ nói ra, sợ Hân Nông hiểu lầm, cũng không kịp để ý vấn đề này có đả thương người hay không.

“Cậu lại có thể cứ theea tổn thương con gái của tôi, tôi, tôi tăng tiền thuê phòng của cậu lên gấp đôi!” Bà chủ nhà tức giận quẳng xuống lời nói.

Dương Hân Nông cũng không tranh luận với bà ta: “Hành Thư, lấy hợp đồng thuê nhà ra.”

“Oh.” Phụng mệnh dâng lên.

Cô xem mấy phút ——”Bà chủ nhà, trên đây giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, hợp đồng thuê nhà đến cuối năm nay mới hết hạn, trong thời gian này, bà không có quyền tùy ý gia tăng tiền thuê phòng. Cách thời gian hợp đồng hết hạn còn hai tháng, đến lúc đó bà muốn chúng tôi xéo đi, tôi tuyệt không hai lời, nhưng là đừng mơ tưởng tôi sẽ cho bà nhiều hơn nửa xu. Nếu như bà không cam tâm, có thể, tôi có mấy người bạn là luật sư, bọn họ cũng rất vui lòng giúp tôi, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa án vậy!”

Mang luật pháp ra, bà chủ nhà cũng run sợ rồi: “Nhưng mà. . . . . . Mới vừa rồi anh ta đã đồng ý. . . . . .”

“Hân Nông, anh cảm thấy được. . . . . .” Phạm Hành Thư muốn nói chuyện.

“Ngậm miệng, để tôi xử lý.”

“Nhưng mà ——”

“Là ai nói chuyện gì cũng nghe tôi? Còn muốn lấy tôi lập tức ngậm miệng.”

Thái độ của cô cực kỳ cứng rắn: “Anh ấy đồng ý nhưng tôi không đồng ý, ở trong gian phòng này tôi quyết định!”

“Cái người này đúng là chỉ biết bắt nạt đàn ông, cũng chỉ có cái ngốc tử này mới để cho cô ——” con bé ú nói tiếp.

“Cám ơn! Đó là Phạm Hành Thư tuệ nhãn cao siêu! Tiểu thư, khuyên cô một câu, người xấu xí không sao cả, nếu là ngay cả tâm cũng xấu xí, vậy thì thật không ai muốn!”

“Hân Nông, em không phải muốn ——”

Cô cũng không thèm để ý Phạm Hành Thư phía sau vài lần cố gắng khuyên can: “Hai vị xin cứ tự nhiên, không tiễn!” Lấy lại ly trà từ trong tay cô ta, ngay cả nước trái cây cũng không cho cô ta uống....uố...ng!

“Cô ——” Con bé ú chịu khổ nhục nhã, tức đến gần như là điên cuồng rơi nước mắt.

“Cô còn tiệp tục ồn ào nữa, tôi liền đóng cửa thả chó!”

Sợ cô thật sự nói là làm, hai mẹ con vội vàng nhảy dựng lên.

“Thật xin lỗi, bà chủ nhà, hôm nay tâm tình cô ấy không được tốt lắm. . . . . .” Vẻ mặt anh xin lỗi muốn tiễn khách, cho tới bây giờ cũng chưa từng tổn thương người khác, anh cảm thấy mình bây giờ. . . . . . Thật là xấu.

“Ai nói? Chỉ cần không nhìn thấy người chướng mắt, tâm tình tôi sẽ tốt vô cùng!”

“Cô ——” Gương mặt đầy thịt béo của bà chủ nhà run lên, giận đến mức không phát ra được âm thanh nào, hận hận rời đi.

Phạm Hành Thư ngăn cơn sóng dữ không có hiệu quả, bất đắc dĩ thở dài: “Hân Nông, em như vậy. . . . . . Sau này anh rất khó làm người.”

“Không cần phải lqd khách khí với thứ người như thế, anh chính là như vậy, khó trách tất cả mọi người đều ăn hết anh!”

“Em không phải cũng giống vậy ăn hết anh sao? Anh lại không thèm để ý, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện rất nghiêm trọng, mọi người sau này vẫn còn gặp mặt, em cần gì. . . . . .”

Anh đây là đang chỉ trích cô sao? Cô dùng hết tâm tư để bảo vệ cho anh, thế nhưng quay đầu lại anh lại vì người khác chỉ trích cô?!

“Đúng, tôi chính là ăn hết anh, hiện tại mới oán trách, có phải quá muộn rồi hay không? Cá tính tôi chính là như vậy, chỉ làm việc mình yêu thích, xem không thuận mắt lập tức đuổi ra khỏi cửa chính, tôi hại anh khó làm người, hại anh đều đắc tội sạch với tất cả thân bằng hảo hữu, anh đuổi tôi ra ngoài a!”

Phạm Hành Thư trợn tròn mắt, không nghĩ tới cô nói nổi giận lập tức nổi giận, hình thức suy tư đơn giản không theo kịp tâm tình biến hóa nhanh chóng của cô, anh sững sờ nhìn lại cô.

“Anh, cái đồ đầu heo này!” Nhìn biểu tình ngu ngốc này của anh, trong bụng cô càng giống như có thêm một cây đuốc đốt.

Cô dụng tâm lương khổ tính toán cho anh như vậy, cuối cùng là tội gì phải vậy a? Người ta hoàn toàn không cảm kích!

Nói không ra là uất ức hay là tức giận, cô xách ví da, hất đầu đi.

“Hân, Hân Nông!” Lần này, anh thật bị dọa sợ, hoàn toàn không có cơ hội nghĩ nhiều, dưới tình thế cấp bách, ôm cô thật chặt, một chút cũng không dám thanhhhung buông tay, chỉ sợ cô thật sự rời đi, không bao giờ để ý tới anh nữa: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Anh biết rõ em là vì tốt cho anh, em đừng tức giận, đừng đi ——”

Dương Hân Nông nghiêm mặt, bất động thần sắc: “Không phải oán trách bị tôi ăn hết sao?”

“Anh thích bị em ăn hết.”

Một câu nói rất ngọt ngào. Anh không nói lời tâm tình, như chuyện đương nhiên mà nói ra miệng, lại làm cho cô ngọt thẳng vào tận đáy tâm khảm.

Không được, Dương Hân Nông, mày phải có chút tiền đồ!

Cô cố gắng chống đỡ vẻ mặt nói năng thận trọng: “Tôi hại anh khó làm người.”

“Chính là vì người bên cạnh anh đều bị em đắc tội hết sạch, nên em mới càng phải ở lại nha.” Anh buồn buồn lầu bầu.

“Anh, nói, cái, gì!” Mắt hạnh nheo lại, chính mắt nhìn người của anh thối rữa đến rối tinh rối mù còn dám trách cô?! Tất cả mọi người bên cạnh đều là một dạng chỉ biết chiếm tiện nghi của anh, loại bạn bè này không cần cũng được! Cũng không thể tưởng tượng, cô cố gắng tổng vệ sinh, diệt sạch đồ bỏ đi bên cạnh anh cũng rất khổ cực!

Mấy ngày nay nhìn thấy cũng đã nổi giận trong bụng rồi, thật không hiểu được là trước kia anh sống như thế nào.

“Chẳng phải như vậy sao! Vốn là tính khí của em cũng chưa có bốc hỏa như vậy, coi như tức giận cũng sẽ cười đến rất có phong độ, nhưng là, đối với người anh quen biết đều rất hung dữ. . . . . .”

Cô chính là quá nóng giận a!

Tự thân khuất nhục, cô có thể nhịn, nhưng đối mặt với những thứ cố ý bắt nạt người thiện lương như anh kia, cô chính là như thế nào cũng nuốt không trôi, mới có thể một phen đốt sạch không thể thu thập.

“Tôi, đây, là, vì, người nào, rồi, a!” Cô quay người lại, từng chữ oán hận đâm vào lồng ngực anh.

“Vì anh, vì anh!” Phạm Hành Thư nhẫn nhịn để cô đâm, không dám phạm thượng.

“Biết là tốt rồi!” Cô lạnh lẽo hừ hừ, thu tay lại.

Thấy thần sắc cô hơi bớt giận, anh cẩn thận hỏi ra lời: “Đừng tức giận nữa, có được hay không?”

“Có thể a, anh hôn tôi——” Cô gây khó khăn liếc xéo anh, cố ý muốn thấy bộ dáng anh lúng túng không biết làm thế nào cho phải.

Nhàn nhạt hồng, ửng lên bên tai: “Như vậy, em sẽ không tức giận sao?”

“Đúng vậy a, anh hôn tôi, tôi sẽ không sinh ——” Xúc giác âm ấm, in lại bờ môi, mắt cô choáng váng.

Này, này là cái tình hình gì?! Anh —— thật sự hôn cô rồi hả ? Lần này Dương Hân Nông tính sai, hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận sự thật.

Dịu dàng nhàn nhạt hôn nhẹ qua, tựa như là ảo giác, âm ấm, không có lực sát thương gì, lại dịu dàng muốn say leequyydoon lòng người, làm cho người mềm đến tận xương. Cô khẽ rên một tiếng, kìm lòng không được mở miệng nghênh hợp, cảm thụ anh yêu thương mút nhẹ, từ từ dây dưa hôn sâu hơn, hơi thở rối loạn lẫn nhau, điên cuồng khó khăn rút lui, thần hồn si say ——

Cho đến khi mỗi người đều tự mình tách ra, thở dốc dồn dập. Phạm Hành Thư đỏ mặt quẫn bách, không dám ngẩng đầu nhìn cô.

“Này ——” Thoáng điều hòa hơi thở, cô mở miệng kêu.

“À?” Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, chờ cô nhẹ nhàng kết án.

“Ôm rất thuận tay a? Anh còn muốn ôm bao lâu? Có muốn trực tiếp vào động phòng hay không?” Cô chế giễu.

“À?” Phạm Hành Thư như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng buông tay, lui ra mấy bước thật lớn: “Đúng , đúng, đúng ——”

“Đúng, muốn vào động phòng?” Cô cố ý trêu chọc anh.

“Không phải, không phải, anh là muốn nói, thật xin lỗi!”

Là cô bảo anh hôn, anh nói xin lỗi cái gì?

“Anh thật là thành thật cũng không phản đối!” Cô thở dài: “Anh như vậy, nếu như không có người ở bên cạnh, thật không biết anh sẽ biến mình thành cái dạng gì.”

Không sai, ở lĩnh vực chuyên nghiệp, anh có bản lĩnh mà người khác không theo kịp, nhưng mà ở cách đối đãi với mọi người, anh đơn thuần giống lqd như tờ giấy trắng, ngày nào đó sau khi cô rời đi, ai tới giúp anh chống đỡ chuyện vụn ddlqd vặt lớn nhỏ? Sợ rằng, anh sẽ bị người ta khi dễ đến chết, vẫn còn không hiểu được phản kích. Lo lắng a. . . . . .

“Có em nha!” Anh không để ý cười một tiếng, cầm tay của cô:“Hân Nông, em đi theo anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.