Edit: Thanh Hưng
Mấy ngày nay, Dương Hân Nông tích cực cùng anh đi xem nhà, xem xét nơi nào có giao thông thuận tiện, đi rất nhiều nơi, mỗi ngày trở lại đều mệt đến không muốn cử động nữa, anh nhìn rất luyến tiếc, nhưng cô cũng không oán trách một tiếng nào, còn nói cho anh biết: “Mua nhà là chuyện cả đời, nhất định phải thận trọng suy tính, không hợp cứ tiếp tục tìm, tìm đến ưng ý mới thôi, không thể vì mệt mỏi mà rút lui.”
“Được.” Anh đã nói, cái gì cũng nghe cô.
Thật vất vả, tìm được một căn nhà mà cả hai bọn họ đều hài lòng, thiết kế, bố cục không tệ, giao thông, khu vực cũng đều coi như là lý tưởng, cô ra mặt cùng đối phương hiệp đàm chi tiết, thật ra thì chuyện tiền bạc anh cảm thấy vẫn có thể tiếp nhận, hơn nữa khó có được để cho cô hợp mắt, tốn thêm chút giá cao cũng đáng, nhưng Hân Nông có biện pháp ngay cả bảng giá cũng giảm xuống, hơn nữa còn là ngoài dự liệu, giá thấp đến nỗi anh thiếu chút nữa trừng rớt con ngươi.
Anh cảm thấy Hân Nông thật lợi hại, kỹ năng nói chuyện tốt, một khi chuyện gì tới tay của cô, giống như có thể giải quyết rất đơn giản, từ đầu tới đuôi, anh hoàn toàn không nói nên lời.
Đối với vẻ mặt khiếp sợ không khép miệng được của anh, cô chỉ là nhàn nhạt liếc anh: “Không phải còn muốn mua xe? Hơn nữa, lần nữa bố trí trang hoàng lại nhà còn phải tốn thêm một khoản nữa, phương diện nào có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.”
Cho nên sau đó, bọn họ cùng đi xem đồ dùng trong nhà, không biết được bọn họ nói thế nào, sau khi Hân Nông tới nơi đó làm nhân viên phục lqd vụ một ngày, bởi vì dáng người Hân Nông xinh đẹp, lại biết nói chuyện, âm thanh cũng ngọt, giúp bọn họ bán ra hai bộ ghế sa lon, hai chiếc giường đôi, còn có một số tủ rượu, sau đó quản lý của bọn họ lập tức bán giường đôi và ghế sa lon mà bọn họ coi trọng với mức giá thấp.
Quản lý trong tiệm vẫn còn chưa từ bỏ ý định thuyết phục cô đi làm lâu dài, tiền lương có thể thương lượng, nhưng Hân Nông uyển chuyển cự tuyệt.
Trước khi rời đi, ông chủ cửa hàng chăn ga gối đệm nói với anh nói một câu: “Phạm tiên sinh thật có phúc khí, cưới được người vợ hiền như vậy.”
Vẻ mặt anh hạnh phúc cười khúc khích.
Anh cũng cảm thấy Hân Nông đối với anh rất tốt, chuyện gì cũng suy nghĩ cho anh, vì thay anh tính toán tỉ mỉ, mình tình nguyện khổ cực một chút, này thật sự rất giống như vợ đang làm việc đấy!
Tiếp tục chính là chờ thủ tục sang tên phức tạp, vốn anh muốn ghi tên của cô, nhưng cô không chịu nhận, thật ra thì cũng không quan hệ, dù thế nào đi nữa trong lòng anh đã coi nơi này thành nhà chung của bọn họ, từ không đến có, từ trống trải không có sinh mệnh đến tràn đầy sức sống, biến thành ngôi nhà ấm áp, bên trong mua thêm từng chút vật phẩm lớn nhỏ một, đều là bọn họ cùng nhau cố gắng có được thành quả.
Cuối cùng, một chuỗi sự việc bận rộn đi qua, đại khái chấm dứt, có thể thật sự thả lỏng một hơi——
Cô biến mất.
Không có lý do gì, không có báo động trước, cứ như vậy đột nhiên từ trong cuộc đời anh biến mất.
Tan việc đi đón cô, cũng không tìm được người nữa; đi nhà cô đợi cô, đợi đến trời sáng cũng không thấy được cô; gọi điện thoại di động cho cô, thủy chung không có mở máy. . . . . .
Cô thật, cứ như vậy rời anh đi, ra khỏi tương lai tốt đẹp mà anh một lòng thiết kế.
Anh thật không hiểu, mấy ngày trước, bọn họ không phải vẫn dắt tay nhau tới phòng ở mới quét dọn, nhiệt liệt thảo luận muốn bố trí phòng ốc thế nào, muốn mua rèm cửa sổ như thế nào, tường quét sơn màu gì, đồ dùng trong nhà muốn bày thế nào, không gian muốn phân chia thế nào. . . . . .
Tại sao, cô đột nhiên, đã không để ý đến anh rồi hả?
Trong lòng anh có thật nhiều nghi vấn, thậm chí hoài nghi, lần này anh vẫn là nhìn lầm người sao? Ngay cả cô cũng ghét bỏ anh?
Không, sẽ không! Ý niệm như vậy chỉ dừng lại ở trong đầu ba giây, sau đó ngay lập tức bị anh xóa đi.
Bắt đầu từ khi biết cô, tất cả đều là cô vì anh để tâm hao tổn tinh thần, sợ anh thua thiệt, sợ anh bị lừa, muốn anh sửa đổi một chút cá tính quá lqd thành thật, giúp anh dạy dỗ những người chiếm tiện nghi của anh, giúp anh xử lý chuyện vụn vặt trong cuộc sống, khắp nơi suy nghĩ thay anh, ai nấy đều thấy được, cô tốt với anh bao nhiêu, nếu cô thật sự ghét bỏ anh, cũng sẽ không làm cho anh nhiều chuyện như vậy rồi.
Cô bỏ ra nhiều như vậy, lại cái gì cũng không muốn, không cần tiền của anh, không cần phòng ốc, thậm chí —— ngay cả lòng của anh cũng không muốn.
Vậy, cô tốt với anh như thế, là vì cái gì? Anh thật không hiểu.
Cho đến khi có một ngày, mở chiếc hòm vì cô mà bắt đầu để dành ra, phát hiện bên trong có một tờ giấy gấp ——
“Chăm sóc mình thật tốt, biết không? Chớ cô phụ dụng tâm quan tâm chăm sóc của tôi a!”
Không có ký tên, không có nói năng dư thừa rườm rà, chỉ đơn giản một hàng chữ này, nhưng anh biết là cô.
Đã dùng tâm quan tâm chăm sóc, vì sao không ở lại cùng hưởng thành quả với anh? Đây là cô nên được a!
Anh bắt đầu mỗi ngày mỗi đêm tìm kiếm thanhhung cô, phố lớn ngõ nhỏ, nhà cô, chỗ cô làm việc, gặp người liền hỏi, điện thoại liều chết gọi, tất cả những nơi có thể tìm đều tìm, tất cả biện pháp có thể nghĩ cũng dùng hết. Một tháng trôi qua, người cũng gầy đi, nhưng mà, cô lại vẫn mất tích như cũ.
Cho đến có một ngày, cái người đã từng nói cho anh biết một chút chuyện của Hân Nông, anh nhớ giống như cô gái đó gọi là tiểu Nghê, nhìn anh vì tìm kiếm Hân Nông mà tâm lực quá mệt mỏi, không nhịn được hỏi anh: “Tại sao anh lại muốn tìm chị ấy?”
Tại sao? Trong khoảng thời gian ngắn anh không trả lời được.
Đó là phản ứng trực giác a! Bị thương, bản năng sẽ đau; đứa trẻ khóc, đầu tiên sẽ muốn tìm mẹ; thứ quan trọng nhất trong cuộc đời không thấy, đương nhiên sẽ phải liều mạng đi tìm, cần phải có tại sao không?
“Tôi lại không tìm được, người phụ nữ đối xử với tôi tốt hơn cô ấy. . . . . .” Chưa từng có một người phụ nữ nào, giống như cô vậy đối tốt với anh, nếu như không tìm về được, nhất định anh sẽ tiếc nuối cả đời.
“Anh có nghĩ tới hay không, nếu như chị ấy có lòng tránh anh, anh vĩnh viễn tìm khắp nơi cũng không thấy chị ấy.”
“Không nghĩ qua, bởi vì tôi sẽ luôn luôn đi tìm, cho đến khi nào tìm được mới thôi.”
Tín niệm ngu ngốc cỡ nào, cố chấp kiên trì cỡ nào. . . . . .
Một người phụ nữ, cả đời có thể được đối đãi một lần như vậy, cũng coi như đáng giá chứ? Chị Dương, em thật hâm mộ chị.
Không đành lòng nhìn anh hành hạ mình như vậy, cô ấy hỏi anh: “Vậy nếu như tìm được chị ấy thì sao đây? Anh lại định làm như thế nào?”
“Tôi muốn cả đời đối tốt với cô ấy, giống như cô ấy đối tốt với tôi vậy.”
“Được, đi theo địa chỉ này tìm chị ấy.” Tiểu Nghê cuối cùng cũng nhả ra, đưa ra một tờ giấy.
“Bệnh viện?” Còn có số phòng bệnh! Lồng ngực anh co rút nhanh một hồi: “Hân Nông cô ấy —— làm sao?”
“Đừng hỏi, đi thì biết. Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, chị Dương đối với anh thật sự bỏ ra rất nhiều, trước kia rất ít khi thấy chị ấy không tới làm, kể từ sau lqd khi biết anh, thì ba ngày hai bữa chỉ vì chuyện của anh mà xin nghỉ, chị ấy nghiêm túc đối với anh, cho nên, trước khi đi, xin tự hỏi mình trước một chút, anh xác định thật muốn chị ấy sao? Bất luận như thế nào tuyệt không thay đổi?”
“Ừ!” Anh chắc chắn gật đầu, vẻ mặt kia, lại thần thánh trang nghiêm đến mức người khác không thể nhìn gần.
Anh sẽ dùng toàn bộ sinh mạng của anh, để bảo vệ cô!
Theo địa chỉ đi trên tờ giấy đi tới bệnh viện này, hỏi một hộ sĩ, tìm được số phòng bệnh chỉ định.
Giơ tay lên, trước lúc gõ xuống thanhhuung cánh cửa lại chần chờ. Cho dù đã làm tính toán xấu nhất, nhưng vẫn là tâm thần bất định bất an, ngộ nhỡ Hân Nông. . . . . .
Chần chừ một hồi lâu, cuối cùng cũng lần nữa lấy dũng khí, đang muốn gõ cửa, cửa phòng lại đồng thời mở ra, hai người đối mặt nhau dưới tình huống không hề báo động trước——
Trong nháy mắt đó, anh chỉ là sững sờ nhìn cô.
“Anh, làm sao anh lại đến nơi này?” Sau khi kinh ngạc qua đi, cô né người sang một bên, chặn lại tầm mắt của anh, như muốn che giấu cái gì, một tay đặt ở cửa phòng.
Cô không có sao, cô không có sao. . . . . . Thật tốt quá!
Thở phào nhẹ nhõm, anh tiến lên ôm chặt lấy cô, đôi tay khẽ run: “Em chạy đi nơi nào? Anh một mực tìm em, ăn không vô, ngủ không ngon, thật lo lắng em sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa ——”
Mềm yếu bất lực thì thầm, cô nghe được không hiểu sao lại chua xót trong lòng.
Cô kiên quyết không để cho mình dao động, quyết tâm hung ác đẩy anh ra: “Chúng ta một không phải là thân thích, hai không phải là bạn bè, tìm tôi làm cái gì?”
Tìm cô làm cái gì? Tiểu Nghê hỏi như vậy, cô cũng hỏi như vậy.
Anh nóng lòng, lộn xộn trần thuật: “Gâu Gâu rất nhớ em, nó hiện tại chỉ ăn gì đó em đút, đều không để ý anh; hộp âm nhạc lần trước chúng ta cùng đi xem đã đưa tới, nhưng là anh không biết muốn bày nơi nào; đồ ăn để trong tủ lạnh đã sắp hỏng, em không nói cho anh biết phải nấu thế nào; lần trước em nói quần áo chia như thế nào, anh không nhớ nổi, thường thường không tìm được, cũng mặc loạn một trận; phòng ốc trang hoàng không sai biệt lắm rồi, anh đang đợi em cùng nhau dọn vào ở, cho tới bây giờ, anh mỗi ngày đều xé sổ ghi chép điện thoại, chờ ngày em đáp ứng gả cho anh đó. Còn nữa..., còn có —— anh không ngủ được, nửa đêm tỉnh lại không tìm được em, anh sẽ sợ. . . . . .”
Một câu cuối cùng, gần như bức ra nước mắt của cô.
“Vậy thì lại đi tìm một người phụ nữ xử lý cuộc sống thường ngày của anh, để cho cô ấy dọn vào ở cùng anh, cô ấy sẽ nói cho ngươi biết bày hộp âm nhạc thế nào, nấu món ăn thế nào, để quần áo thế nào, nửa đêm có thể ôm cô ấy ngủ!”
“Anh không cần người khác, anh chỉ muốn em.” Anh bám riết không tha, tiến lên hai bước ôm lấy cô: “Anh muốn em ở đây bên cạnh anh, nhắc nhở anh nghiêm túc sống qua ngày, nhắc nhở anh không mơ hồ; anh mua xe, mua phòng ốc, cố gắng tiết kiệm tiền, đều là bởi vì em! Bây giờ anh mới biết, cảm giác có một mục tiêu để lqd cố gắng, có người để phải bảo vệ thật vô cùng tốt, nếu như không có em, tất cả những thứ kia cũng không có ý nghĩa nữa, em không muốn, anh cũng vậy không cần —”
Lời nói này nghe vào trong tai, trái tim chua xót: “Em, quan trọng như vậy sao?”
“Ừ, rất quan trọng.” Anh ôm chặt hơn, sợ vừa buông tay, sẽ mất đi cô: “Trở lại, có được hay không? Cái nhà kia, là em và anh cùng bỏ thanhhuung_ ra tâm lực chống đỡ, chỉ có em mới có tư cách đi vào ở, anh không cần người phụ nữ khác đi chiếm cứ về quyền lợi thuộc về em.”
Đối mặt với anh cố chấp ôm, kiên định bảo vệ, lòng dạ sắt đã đi nữa, cũng khó không hòa tan.
Dương Hân Nông xúc động, đưa tay ôm lại anh: “Nhưng mà, nếu như mà em không có tốt như anh nghĩ vậy, để cho anh thất vọng thì sao đây?”
Cảm nhận được lực đạo cô ôm, anh giống như ăn định tâm hoàn, thoáng ổn định trái tim lo sợ không yên: “Không sao a, anh cũng vậy không phải rất tốt, chỉ cần em không ghét bỏ anh thì tốt lắm.”
“Vậy ——” Thật giống như hạ xuống cái quyết tâm gì, cô buông tay ra: “Anh đi theo em.”
Anh không biết cô muốn làm gì, tùy ý cô kéo lấy đi vào phòng bệnh.
“Cô bé là ——?” Bên trên giường bệnh, một bé gái ngủ yên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, lại nhìn lên, có mấy phần giống Hân Nông, sau mấy năm nữa, chắc chắn giống như cô, trổ mã thành đại mỹ nhân diễm kinh tứ tọa.
Tuổi của cô bé, xem ra cũng chỉ 8, 9 tuổi, trên cánh tay trắng mịn đang cắm kim truyền dịch, cũng không có thiếu dấu vết lỗ kim trước kia từng chích để lại, làm cho người ta nhìn được không nhẫn tâm, tuổi nhỏ như thế, làm thế nào cô bé chịu đựng được đây?
“Nó là con gái của em.” Tay đang muốn chạm vào gương mặt thanh tú yên ổn ngủ say kia dừng tại giữa không trung, Phạm Hành Thư kinh ngạc quay đầu lại.
Cô mới mấy tuổi? 27? 28? Lại có thể có con gái lớn như vậy rồi hả? Làm sao có thể! Không phải hù dọa anh chứ? Anh ba mươi tuổi rồi, ngay cả trái trứng cũng không có sinh!
Cô khổ sở cười một tiếng: “Đây chính là nguyên nhân em không thể ở chung một chỗ với anh. Khi em hai mươi tuổi sinh ra nó, tạm nghỉ học, tìm việc làm, cắn chặt răng một mình nuôi dưỡng nó, nhiều năm như vậy, vẫn luôn chỉ có mẹ con bọn em lqd sống nương tựa lẫn nhau, cho tới bây giờ em cũng không nghĩ đến sẽ có một người đàn ông khác đi vào trong cuộc sống của bọn em, ban đầu khổ sở thế nào đi nữa em đều sống qua rồi, từ nay về sau lại càng không có gì thay đổi.”
“Cha đứa bé đâu?”
“Chết rồi.” Cô rũ mí mắt xuống: “Sau đó, sinh hạ Bái Bái —— nó tên là Dương Bái Nhiên, bởi vì em hi vọng, nó có thể có đầy đủ sinh mệnh, ôm trong ngực hi vọng sống tiếp. Nó vừa sinh ra, đã di truyền chứng thiếu máu Địa Trung Hải. Anh biết cái gì gọi là chứng thiếu máu Địa Trung Hải không? Đó là một loại bệnh về máu, người bệnh không cách nào chế tạo huyết sắc tố bình thường, giống như nó là chứng thiếu máu Địa Trung Hải loại hình β, phát bệnh sau khi ra đời ba đến sáu tháng, nhất định phải dựa vào truyền máu mới có thể tiếp tục sống sót, mỗi tuần cần truyền sắt năm đến bảy lần, nếu không sẽ bởi vì không duy trì đủ lượng sắt mà chết, mặt khác còn có một đống biến chứng nhiều đến không nhớ được. . . . . . Coi như điều trị tốt, giỏi lắm cũng chỉ có thể để cho nó sống đến mười mấy tuổi, mỗi ngày em run run rẩy rẩy bồi ở bên người nó, qua một ngày là một ngày, trừ lần đó ra, em đã cái gì cũng không dám tưởng tượng rồi. Nhìn nó gần như là sống nhờ truyền máu, tiêm vào trong, thời gian chờ ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà, không thể giống như đứa trẻ bình thường vui vẻ chơi đùa, chứ đừng nói tới tiếp nhận giáo dục bình thường. . . . . . Lòng của em đau đến nói không ra lời, phương pháp duy nhất, là tìm được tủy thích hợp để ghép, nhưng là nó ngoại trừ em ra, đã không còn bất kỳ người thân nào, tủy của em lại không thích hợp với nó, trừ chờ đợi kỳ tích bên ngoài, còn có thể làm sao?”
Phạm Hành Thư không cách nào tưởng tượng, một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, không có ai có thể dựa vào, bên cạnh mang theo một đứa trẻ gào khóc đòi ăn, lại không khỏe mạnh, cô phải chịu đựng bao nhiêu áp lực cùng đau xót “có tài mà không được trọng dụng” đây?
Hiện tại anh mới hiểu được, cô sành sỏi, cô thông minh tài giỏi, là bởi vì chịu nhiều đau khổ, nếm hết chua cay, nhìn thấu tình đời lạnh ấm, từng bước một kìm nén huyết lệ mới đổi lấy.
Phạm Hành Thư rất đau lòng, dang tay ôm cô, thu nhận bất lực của cô: “Đều đã qua rồi, Hân Nông, em đã chịu nhiều đau khổ như vậy, bắt đầu từ bây giờ, đến lượt anh để cho em dựa vào.”
“Anh còn không hiểu đúng không? Đối với em mà nói Bái Bái quan trọng hơn bất cứ thứ gì, vì nó, muốn em dứt bỏ nhiều hơn nữa em đều nguyện ý, bởi vì từ ngày sinh hạ nó, em biết em đã mất đi quyền lợi theo đuổi hạnh phúc rồi.”
“Ai nói em không có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc? Em cho anh nhiều hạnh phúc như vậy, anh có thể chia hạnh phúc của anh cho em.” Anh sẽ không để cho cô có cơ hội dứt bỏ anh.
Sống mũi cô chua chua, có chút nghẹn ngào nói: “Đây là trọng trách em nên gánh vác, em không muốn kéo anh xuống nước. . . . . .”
“Không phải em nói với anh là, phải làm người đàn ông có thể gánh vác trách nhiệm sao? Anh đang cố gắng làm như vậy a!” Lực đạo ôm cô thanhhuung càng chặt hơn: “Em xem, ngực của anh khá lớn, ôm nhiều hơn một người nữa cũng không thành vấn đề, anh muốn chăm sóc em, chăm sóc con gái của em, gánh vác phiền não của em, để cho mẹ con các em có một người để dựa vào, để cho em có thể an tâm phó thác cả đời cho anh. . . . . . Những thứ này, không phải đều là em nói sao? Em không thể đổi ý!”
Chưa từng có người nói lời như vậy với cô.
Ánh mắt Dương Hân Nông phiếm lệ, xúc động nói: “Anh xác định sao? Đây là trọng trách rất nặng, một khi khiêng lên, thì sẽ không tháo được xuống rồi.”
“Anh chỉ lo lắng, em không chịu để cho anh gánh.”
Cái gì đều không cần nhiều lời nữa rồi! Dương Hân Nông ngửa đầu, mút chặt môi của anh, thay thế tất cả trả lời ——
Ngôn ngữ, đã thành dư thừa.
Phạm Hành Thư hôn vội vàng, ném lqd đi tất cả cố kỵ, thâm trầm, cuồng nhiệt cùng dây dưa với cô, ôm nhuyễn ngọc ôn hương ngày đêm tưởng niệm vào trong ngực, buông thả sợ hãi trải qua mấy ngày nay, thật ra thì, anh thật sợ mất đi cô, thật sợ cô không cần anh. . . . . .