Edit: Thanh Hưng
Phong ba người tình cũ coi như là bình ổn. Ngày hôm trước, Hân Nông nói với anh, cô đã suy nghĩ muốn nghỉ việc ở lqd khách sạn, là có nguyên nhân mới làm đến bây giờ. Cho đến trước đó một ngày đã làm xong, cuối cùng mới nói cho anh biết, cho anh kinh hỉ, đồng thời hỏi anh: “Em để cho anh nuôi, có được hay không?”
“Được.” Anh vui vẻ ôm cô xoay vòng vòng.
Thế là, nhân một ngày trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm, anh phụng mệnh Bái Bái, quyết định tiếp tục thi hành đại kế cầu hôn một lần nữa.
Vì sợ anh sẽ lại lấy nến sinh nhật ra cười chết người, lúc này địa điểm được chọn là ở nhà cô bé, lần này Bái Bái kiên trì do cô bé tự tay bố trí.
Đầu tiên, không tin tưởng tài nấu nướng của anh, gọi điện thoại cho nhà hàng bên ngoài đưa tới.
Tiếp theo, không tin tưởng thưởng thức của anh, hoa tươi, rượu đỏ, nến các loại, toàn bộ do cô bé một mình ôm lấy.
Cuối cùng, không tin tưởng ánh mắt của anh, tự mình bồi anh đi cửa hàng trang sức chọn nhẫn.
Tất cả đại công cáo thành, chỉ còn chờ cơ hội, cô bé tràn đầy tự tin thúc giục anh nhanh đi đón mẹ của mình.
Từ đầu tới đuôi, Phạm Hành Thư để cho cô bé định đoạt toàn bộ, chỉ là nhìn bộ dáng đã tính trước của cô bé, anh cũng bị lây kích động, dấy lên hi vọng, đồng thời, cũng âm thầm cầu nguyện, lần này ngàn vạn lần không được có cái ngoài ý muốn gì, cảnh ngộ anh gặp phải đã đủ làm người ta đồng tình, thật, thật không thích hợp tái diễn gợn sóng. . . . . .
Bởi vì đã từ bỏ công việc kia, thời gian nhiều hơn rất nhiều, Hân Nông sau khi suy nghĩ, quyết định đi học cắm hoa, dự định tương lai mở cửa hàng bán hoa.
Quyết định của cô, tự nhiên anh sẽ không có dị nghị, giơ hai tay tán thành, nghĩ đến có thể cùng cô cùng nhau trông coi gia nghiệp nho nhỏ, cùng nhau cố gắng phấn đấu, cho dù khổ cực, nhưng là loại cảm giác đó —— rất thực tế, rất thỏa mãn.
Nơi cô học cách nhà không xa, anh không lái xe, đi bộ đi đón cô, lại tiếp tục cùng cô tay trong tay, một đường tán gẫu về nhà, cô nhất thời tính trẻ con không mất, nói muốn cùng anh chơi đoán số, thua sẽ bị búng lỗ tai.
“Không cần, mỗi lần anh đều thua.” Anh cũng không biết tại sao, vô luận cái quyền gì cũng không thắng được cô.
“Được rồi, em sẽ nhẹ một chút. Anh thua búng lỗ tai, em thua để cho anh hôn xuống.”
“Không cần, anh muốn búng lỗ tai.”
“Này, anh không phải không biết gì chứ! Bao nhiêu người muốn hôn bản cô nương cũng không hôn được.”
“Được rồi, được rồi. . . . . .”
Một đường đi xuống, anh đã bị búng mười ba lần rồi, búng đến vành tai đều đỏ, lại có thể không thắng nửa lần, thật là gặp quỷ!
“Em còn nói sẽ nhẹ một chút, gạt người!” Anh buồn bã kháng nghị.
“Được rồi! Lần sau sẽ á! Mau, đen với trắng, nam sinh với nữ sinh——”
Dù sao không thắng được. Anh gần như tự giận mình xòe tay ra —— cái gì? Lại có thể thắng, anh trừng mắt nhìn ngón tay của mình, không thể tin được “thần tích” bực này.
“Anh muốn hôn em!” Lần đầu thắng cô, rất có cảm giác thành tựu! Anh hưng phấn thúc giục.
“Về nhà lại nói á!”
“Không được, em sẽ ăn vạ.” Anh kiên quyết chạm lên miệng, nhất định phải hôn đến, đây là vấn đề nguyên tắc.
“Này, nơi đông người ——” Mặt cô ửng đỏ, cười đùa né tránh.
“Bất kể, đây là em tự mình nói ——” Tựa như đứa trẻ cười đùa thành một đoàn, anh đang muốn đuổi theo, Hân Nông đột ngột dừng bước lại, anh thiếu chút nữa đụng vào.
Thấy sắc mặt cô cứng ngắc, thuận theo tầm mắt của cô nhìn lại ——
Cửa nhà cô, đang đứng một người đàn ông, một —— người đàn ông anh tuấn đẹp trai xuất chúng.
Nói không ra tại sao, anh có dự cảm xấu, vô ý thức cầm tay của cô.
Ánh mắt của cô —— làm anh bất an.
“Hân Nông?” Cô không có phản ứng! Cô —— lại không nghe thấy anh gọi.
Người đàn ông từng bước một đi về phía bọn họ —— không, chính xác mà nói, là đi về phía cô, nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng: “Nông Nông, đã lâu không gặp.”
Hân Nông khẽ run lên, Phạm Hành Thư cảm thấy, tay nhỏ bé bị anh cầm, cảm giác lạnh như băng.
“Anh. . . . . . Trở lại?” Ngay cả thanh âm, đều là run rẩy.
“Ừ, anh đã trở về, trở lại tìm em, trở lại tìm người anh đã từng bỏ lỡ.”
“Đã từng mất đi, đã từng mất đi. . . . . . Nếu đã mất đi, còn có thể tìm trở về sao?”
“Có thể! Chỉ cần chúng ta đều có tâm, thì có thể!” Người đàn ông duỗi tay ra, ôm chặt cô vào trong lòng, hơi kích động trần thuật: “Em rất rõ ràng, trừ em ra, đời này anh sẽ không yêu người phụ nữ thứ hai nào nữa.”
Phạm Hành Thư giật mình, tay của cô, rơi ra khỏi lòng bàn tay anh, mà cô, hoàn toàn không biết.
Thậm chí anh không biết nên đối mặt thế nào, hình ảnh người phụ nữ của anh bị một người đàn ông khác ôm. . . . . .
Sau khi sững sờ qua đi, cô dùng sức giãy ra: “Anh tại sao! Người quyết định bỏ qua là anh, tại sao nói muốn tìm lại? Nếu ban đầu đi đều đã đi rồi, còn trở về làm cái gì ——”
Phạm Hành Thư ngạc nhiên nhìn cô tâm tình mất khống chế.
Anh chưa từng thấy cô khóc bao giờ, nhưng là giờ khắc này, cô khóc, vì người đàn ông này mà khóc.
Khi giọt nước mắt thứ nhất chảy xuống, nước mắt bị vững vàng khóa ở bên trong tìm thấy đường ống, lập tức sẵn sàng nghênh tiếp giọt thứ hai, thứ ba lăn xuống.
“Lúc đầu anh đi cũng là bất đắc dĩ, em cũng rất rõ ràng! Tình yêu của anh đối với em vẫn không thay đổi, chỉ là, cõi đời này có rất nhiều chuyện quá thanhhuung mức bất đắc dĩ, không phải chúng ta có thể nắm trong tay, có lẽ anh không nên vì lý tưởng khát vọng mà bỏ em, nhưng mà, anh chỉ không muốn bình thường sống hết một đời, không muốn để cho em theo anh chịu khổ, như vậy có lỗi sao? Anh cũng tìm em rất lâu ——”
“Tìm tôi?” Cô nhẹ nhàng cười, cùng với nước mắt, lộ ra thê tuyệt (thê lương + đoạn tuyệt): “Tôi nói rồi, từ ngày anh quyết định rời đi đó, tôi sẽ coi như anh đã chết rồi, nếu có một ngày, anh công thành danh toại cũng không cần quay lại tìm tôi, bởi vì anh tìm được, đã không còn là tôi lúc đầu rồi.”
“Đừng như vậy, Nông Nông! Những năm này, anh lúc nào cũng nghĩ đến em, nếu như không có em, anh sẽ không có dũng khí chịu đựng cô tịch, chúng ta làm lại từ đầu có được hay không? Anh sẽ không để cho em chịu ủy khuất nữa!”
“Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi! Cũng đã nhiều năm như vậy, anh có thể nào cho là, anh còn có thể đuổi theo trở về?” Cô thống khổ cười trào phúng, lui về sau một bước, hai bước, chạm vào lồng ngực ấm áp, cô không chút do dự xoay người vùi sâu vào, vững vàng dây dưa ôm lấy, tìm kiếm dựa vào.
Chưa từng gặp qua bộ dáng cô yếu ớt như thế, cô biểu hiện ra, vẫn luôn là một mặt kiên nghị dũng cảm, cô giờ phút này, khiến Phạm Hành Thư cực kỳ đau lòng, thương tiếc thu cô vào trong ngực.
Người đàn ông chấn động, thống khổ nhắm mắt lại: “Đây là trả thù của em sao?” Nếu như phải, cô thật ngoan độc.
“Vậy ít nhất —— để cho anh gặp con của anh, bằng cá tính của em, anh biết rõ em nhất định sẽ sinh ra, là nam hay nữ? Năm nay —— cũng chín tuổi đi?”
Cô nâng con ngươi không có tình cảm lên: “Lúc anh muốn tôi bỏ con đi thì anh đã mất tư cách làm cha rồi, anh không có quyền lợi được gặp nó!”
“Nông Nông, em không thể tàn nhẫn như vậy, dù nói thế nào nó cũng là con của anh. Em biết rõ hạ xuống loại quyết định này, trong lòng anh cũng thống khổ hơn ai khác, tại sao em không thể tha thứ cho anh, suy nghĩ tới nổi khổ tâm riêng của anh một chút?”
“Nổi khổ tâm riêng của anh? Vậy tôi đây? Một cô gái không đầy hai mươi tuổi, ôm bụng bầu, một mình đối mặt với tương lai mịt mờ, anh có nghĩ tới nổi khổ tâm riêng của tôi hay không?! Quan Thừa Dĩnh, anh thật ích kỷ! Ban đầu là anh muốn tôi bỏ con, hôm nay, anh có tư cách gì nói muốn gặp con của anh?”
Phạm Hành Thư không ngăn cản cô phát tiết tâm tình, bởi vì anh rất rõ ràng cô tại sao không cách nào tha thứ cho người đàn ông này, vì Bái Bái, khổ cực cô chịu không phải người khác có thể tưởng tượng, bao gồm cái người đàn ông tự xưng là cha đứa bé này.
“Có lẽ, anh đã như ý nguyện lấy được danh và lợi anh khát vọng, nhưng mà, anh trả giá cao, là tình yêu.” Sâu sắc nhìn anh ta một cái cuối cùng, nói xong một câu nói cuối cùng, cô chuyển sang Phạm Hành Thư.
“Em mệt quá, Hành Thư, em muốn đi vào nghỉ ngơi ——” Cô vô lực tựa vào trên vai anh, nhẹ nói.
“Được, anh cõng em.”
“Ừ.” Không nhìn người đàn ông nhiều hơn một cái nữa, cô nằm sấp tựa vào trên lưng anh, vùi mặt vào đầu vai anh, hai mắt nhắm nghiền.
“Mẹ thế nào ——” Vừa vào cửa, Bái Bái tiến lên đón. Phạm Hành Thư im lặng lắc đầu, cô bé lập tức không lên tiếng.
Đưa Hân Nông về trong phòng, đặt vào bên trong giường, lại kéo chăn lên, anh cái gì cũng không hỏi, chỉ nhẹ nhàng nói câu: “Nghỉ ngơi thật tốt.” Lập tức đi ra bên ngoài. Anh hiểu được, cô lúc này, cần một không gian riêng.
Đi vào phòng ăn, anh không nói một câu, lặng lẽ dọn dẹp tâm huyết hai người bố trí cả một buổi chiều, trong lòng Bái Bái biết tình hình nghiêm lqd trọng, vẻ mặt cũng ngưng trọng đứng lên.
“Chú Phạm, đã xảy ra chuyện gì?”
Chú Phạm —— là a! Bất luận nhiều người nói bọn họ là cha con hơn nữa, bất luận anh làm được nhiều hơn nữa, cuối cùng chỉ là “chú Phạm”; ai cũng không thay đổi được việc trên người cô bé thật sự đang chảy dòng máu của tên đàn ông kia, anh ta mới chân chính là cha của Bái Bái.
Hân Nông lừa anh, cha Bái Bái không hề chết, chỉ là ở trong lòng cô không ngừng thuyết phục mình anh ta đã chết rồi, như thế mới có thể không để cho mình oán hận.
Anh ngẩng đầu lên, rất nhẹ, rất nhẹ hỏi ra lời ——”Bái Bái, cháu có muốn gặp cha của mình không?”