Sau khi chúng tôi tách ra, tôi bỗng cảm thấy thật mệt mỏi. Từ rất lâu tôi đã cảm thấy cuộc sống của tôi rất đơn giản, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc. Theo cách Phó San nói tôi mỗi ngày đều hạnh phúc như một tên ngốc.
Nhưng sau khi tôi trở về, tôi không còn thấy vui vẻ.
Tôi rất thích Quý Khâm, nhưng trên mặt anh ấy lúc nào cũng treo dòng chữ 'Tôi không chào đón cậu'. Tôi gặp Phó San – bạn tốt nhất của tôi, kết quả cô ấy lại thích tên Trạch An kia hơn. . ngôn tình hay
Tôi còn lại cái gì? A ba mẹ tôi......
Tôi dậy được chút tinh thần, mấy hôm nay tôi hay trò chuyện với ba mẹ, không lộ ra sơ hở. Họ là người sinh ra nuôi lớn tôi, có lẽ họ sẽ không ghét bỏ tôi đâu?
Tôi vội vàng mua hoa quả vội vàng chạy về nhà. Mẹ tôi ra mở cửa, đã hai năm rồi tôi không gặp bà, lúc nhìn thấy mẹ nước mắt tôi cuối cùng cũng rơi xuống, tôi gào lên “Mẹ ơi!”
Hai năm không dài không ngắn, không biết có phải ảo giác hay không tôi cảm thấy trên đầu mẹ có nhiều tóc bạc hơn.
Mẹ tôi bất đắc dĩ thở dài “Sao tự nhiên con lại khóc, còn mang nhiều đồ về vậy, khóc cái gì? Mau vào nhà thôi.”
Tôi lau nước mắt đi theo mẹ vào nhà “Ba đâu mẹ?”
Mẹ xách đồ của tôi vào phòng khách nói “Lúc nữa sẽ về. Tối nay con muốn ăn cái gì, về đột ngột quá để mẹ đi mua đồ.”
“Lần trước con nói thích ăn canh cá diếc mẹ nấu. Để tí mẹ đi mua cá.”
Tôi choáng vang khi nghe mẹ nói thế, dù món cá diếc mẹ nấu rất ngon nhưng tôi thích nhất là món xương sườn kho của mẹ. Tôi có thể ăn được hai bát lớn.
Không thể xóa đi vết tích của Trạch An giả, tôi đành cười trừ “Xương sườn kho tàu đâu? con cũng muốn ăn.”
Mẹ tôi đã đi đến cửa nghe thấy tôi nói lại quay lại hỏi, “Muốn ăn sườn kho? Không phải trước đây con bảo món ấy không thanh đạm à? Đã lâu mẹ không làm...”
Tôi vâng vâng dạ dạ có lệ với bà, mẹ cũng lười hỏi kêu tôi ở nhà đợi, mẹ tôi vui vẻ ra ngoài mua đồ ăn.
Tôi khó chịu vì sự tồn tại của Trạch An kia, nhưng tôi chẳng thể làm gì cả.
Buổi tôi ba tôi trở về, nhìn thấy tôi ông cũng không quá ngạc nhiên “Sao lại về thăm hai chúng ta rồi? Dạo trước không thấy con về ta còn nhắc mãi.”
Đôi đũa gắp miếng sườn hơi dừng lại, dạo trước là khi tôi mới trở về sao?
Thật ra cũng không lâu, chỉ là tôi trải qua những chuyện như vậy nên hơi sợ gặp ba mẹ. Tôi muốn nhắn tin tìm chút cảm giác an toàn sau đó mới đến gặp họ, để những thay đổi không quá rõ ràng.
Mẹ tôi nói “Đúng đó, lâu lâu con lại đến thăm chúng ta. Sau khi học tốt nghiệp cũng không thấy con chê chúng ta phiền nữa mà? Xem ra đã trưởng thành rồi, bây giờ mẹ với ba con lải nhải con vẫn lắng nghe, nếu sớm như vậy thì thật tốt.”
Tôi nhìn chằm chằnm chén cơm nói nhỏ “Thật là...”
Bố tôi hình như nghĩ ra gì đó mỉm cười nói “ Tiểu Quý dạo này thế nào, Sao không đén cùng con?”
A, Quý nào?
.....Quý Khâm?
Tôi như bị sét đánh trúng, trong nhất thời không nhận ra ý tứ trong lời nói của bố -Trạch An còn thay tôi come out.
“Không lẽ hai đứa cãi nhau?” Mẹ tôi nhìn vẻ mặt tôi như nhận ra điều gì đó đặt đũa xuống bắt đầu giảng “Mẹ thấy tiểu Quý rất thích con bây giờ con cũng trưởng thành rồi, ở chung vưới nhau phải biết khoan dung thông cảm cho nhau, biết chưa? Tuyệt đối không được bạo lực chiến tranh lạnh đấy...”
Ra về ánh trăng đã treo trên cao, tôi xách theo hộp socola mẹ cường ngạnh nhét cho tôi đem về cho Quý Khâm, trong đầu trống rỗng.
Trạch An giả, hắn thật giỏi...
Hắn hiếu thảo, trưởng thành, dũng cảm, trầm ổn, hiểu chuyện. Hắn cái gì cũng ưu tú, mọi người đều thích hắn có ai nhớ đến kẻ bình thường ngốc nghếch như tôi đâu.
Làm sao tôi có thể sống với tư cách chủ nhân chân chính của thân thể này đây.