Lễ Vật Của Tù Trưởng

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

 

Dự án năng lượng Mặt Trời Cổ Quốc Mã Thái hợp tác với Tập đoàn Sở thị tiến triển thuận lợi theo kế hoạch.

 

Vương Gia Vĩ được Mặc Ưng mang về Cổ Quốc, lại lần nữa về vị trí công tác, bận tối mày tối mặt.

 

Uh, xem ra mình phải tuyển một trợ lý, nếu không làm không xuể.

 

Cậu muốn tìm một người có thể nói địa phương cùng tiếng Anh, vậy mới giao tiếp được.

 

Còn phải thông thạo những thông lệ tiếp đãi Chính phủ Cổ Quốc, nếu đắc tội với những thành viên công vụ này là có thể bị “chỉnh” tới đầu óc nát tan a.

 

Trợ lý còn phải giúp cậu xử lý một ít việc hằng ngày, như là gửi văn kiện đến cơ quan, tham gia hội nghị, tuần tra công trường, nắm rõ tiến độ thi công.

 

Dù sao công việc của trợ lý là bao hết núi sông, hằng hà sa số, còn phải tùy cơ ứng biến.

 

Vương Gia Vĩ đột nhiên nhớ tới một lần, tổng giám đốc anh minh thần võ của cậu ôm lấy em trai yêu quí mây mưa quấn quít cuồng nhiệt quên hết trời đất, cậu đứng ngoài trời gió lạnh từng cơn trông chừng, thật sự là cúc cung tận tụy đến chết a.

 

Bất quá trợ lý của cậu ở Cổ Quốc đương nhiên không cần làm loại việc này, cậu không giống giám đốc đói khát như vậy!

 

Uh, phải nhanh chóng tìm người thích hợp mới được.

 

Hôm nay làm ngày viết thông báo tuyển dụng.

 

Ngay lúc Vương Gia Vĩ vội vàng gõ nội dung công việc cùng điều kiện tuyển dụng, Mặc Ưng đi vào phòng làm việc của cậu.

 

Phòng làm việc nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà cao cấp tại thủ đô Cổ Quốc, có tầm nhìn đẹp vô cùng, tập đoàn Sở thị phải giành giật mới mua được.

 

“Này, Ớt Nhỏ yêu đấu của anh!” Mặc Ưng cười đi tới phía sau bàn làm việc, cúi người hôn lên môi người yêu.

 

Vương Gia Vĩ cũng cười quay lại hôn hắn, “Này, đại hắc ưng yêu dấu của em.”

 

“Hôm nay thế nào?” Mặc Ưng ngồi trên bàn, mỉm cười nhìn cậu.

 

“Bận sắp điên rồi!” Vương Gia Vĩ lắc đầu.”Còn anh?”

 

“Anh vừa từ hoàng cung qua đây, quốc vương triệu kiến anh.”

 

“Trời ạ! Quốc vương nói gì? Anh đột nhiên hủy bỏ hôn lễ ngài ấy nhất định rất tức giận phải không ?” Vương Gia Vĩ khẩn trương hỏi.

 

“Đúng vậy, quốc vương nổi trận lôi đình a! Đập bàn bảo phải đoạn tuyệt quan hệ với anh.” Mặc Ưng cố ý làm vẻ mặt sợ hãi.

 

“Oh, trời ạ!” Vương Gia Vĩ vội vàng ôm lấy hắn, “Xin lỗi, cũng tại em.”

 

“Đúng, cũng tại em! Sau này em phải lấy thân báo đáp, đời đời kiếp kiếp báo đáp anh đi.” Mặc Ưng mặt dày nháy mắt mấy cái.

 

“Không đứng đắn, mau nói cho em biết, quốc vương xử trí chuyện này như thế nào?” Vương Gia Vĩ vô cùng bất an.

 

Cậu thật không muốn người yêu vì cậu mà đoạn tuyệt với người thân duy nhất.

 

“Cuối cùng…” Mặc Ưng cố ý nói thật chậm, “Ngài đem anh lưu chức dừng củi ba tháng!”

 

“Hả? Lưu chức dừng củi? Có ý tứ gì?” Vương Gia Vĩ không hiểu.

 

“Chính là ba tháng không cần làm gì. Giao tất cả chuyện quan trọng lại, cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi nhàn hạ hưởng thụ. Quốc vương bệ hạ chỉ là biến tướng trừng phạt anh, không cho anh và em cùng nhau phụ trách dự án năng lượng Mặt Trời.”

 

“Vậy thôi hả? Chỉ phạt nhẹ vậy thôi?” Vương Gia Vĩ kinh hô, “Quốc vương đối với anh tốt quá đi!” Nếu người bình thường dám làm chuyện này, đại khái đã bị quốc vương lưu vong biên cảnh đi sung quân rồi.

 

“Phạt nhẹ gì chứ? Như vậy từ bây giờ anh sẽ ít gặp cưng rồi!” Đối với Mặc Ưng mà nói, đây chính là hình phạt rất tàn nhẫn a!

 

“Chúng ta buổi tối có thể gặp mặt a. Hơn nữa ban ngày anh cũng có thể thường đến gặp em. Dù sao chỉ có ba tháng, anh hãy nhẫn nhịn một chút.” Vương Gia Vĩ trấn an sờ sờ mặt hắn.

 

“Xem ra không thể làm gì khác hơn là như thế rồi.”

 

Mặc Ưng bất đắc dĩ mà cúi đầu, vô tình thấy nội dung trên màn hình máy tính, Vương Gia Vĩ vừa mới gõ xong bảng tuyển dụng trợ lý, hai mắt lập tức phát sáng!

 

“Ha ha! Thật sự là trời cũng giúp ta! Ha ha. . .”

 

Thấy người kia đột nhiên ngửa đầu cười to, Vương Gia Vĩ còn tưởng rằng hắn bị đả kích quá lớn, tinh thần có vấn đề rồi!

 

“Đứa nhỏ đáng thương, anh có khỏe không?”

 

“Tốt, rất tốt! Bản tù trưởng mới vừa tìm được công việc mới!”

 

“Hả? Công việc mới gì?”

 

“Chính là cái này!” Mặc Ưng bị kích động chỉ vào màn hình.

 

Vương Gia Vĩ quay đầu nhìn, lập tức sợ đến nhảy dựng lên: “Cái gì? Anh muốn làm trợ lý của em?”

 

“Đúng vậy. Anh hội đủ tất cả các điều kiện tuyển dụng của em! Em xem, lưu loát tiếng địa phương, anh quá được. Biết nói tiếng Anh, anh đạt quá luôn. Có quan hệ với Chính phủ, anh càng chuẩn không cần chỉnh!”

 

“Nói nhảm, chính phủ không phải người nhà anh sao. Vương Gia Vĩ cảm thấy buồn cười.

 

“Dù sao em tuyển anh, tuyệt đối đạt yêu cầu! Bản tù trưởng là ứng viên tốt nhất cho chức trợ lý!” Mặc Ưng đột nhiên chèn thêm một câu, “Còn có thể thuận tiện giải quyết nhu cầu sinh lý của em luôn ó.”

 

“Chuyện ấy không dám làm phiền trợ lý rồi, cảm ơn.” Vương Gia Vĩ tặng hắn một cái xem thường.

 

“Dù sao, chức trợ lý này là của anh rồi! Không ai dám tranh với bản tù trưởng đâu!” Mặc Ưng chắc nịch tuyên bố.

 

Vương Gia Vĩ bất đắc dĩ nhìn đại hắc ưng tinh nghịch, “Anh cho rằng này công việc dễ dàng sao? Công việc của trợ lý rất nhiều, khổ cực lắm đó.”

 

“Bản tù trưởng không sợ!”

 

“Được, vậy để em xem anh có thể cầm cự được bao lâu.”

 

“Rửa mắt chờ đi! Sau này còn phải nhờ em chỉ bảo nhiều, ông chủ. Hắc hắc. . .”

 

Mặc Ưng trộm cười. . .

 

Vương Gia Vĩ tưởng rằng Mặc Ưng chỉ là nói đùa, hai ngày sau sẽ bỏ.

 

Không nghĩ tới hắn kiên trì đến bây giờ đã gần nửa tháng rồi, hơn nữa biểu hiện không tệ.

 

Mặc kệ dặn dò hắn làm bất cứ công việc gì, cũng hoàn thành nhanh gọn và chuẩn xác.

 

Uh, không nghĩ tới tên hắc ưng này ý chí mạnh mẽ thế, được, rất được.

 

Hôm nay, Vương Gia Vĩ mang theo “Trợ lý” của cậu đi thị sát công trình năng lượng Mặt Trời.

 

Chủ công trình – Nhâm Địch Á vừa nhìn thấy tù trưởng Mặc Ưng lập tức tiến lên cung kính chào.

 

“Cung nghênh tù trưởng đại nhân, Vương trợ lý.”,

 

“Không cần, không cần chào ta.” Mặc Ưng khoát khoát tay “Chào ông chủ của ta đủ rồi.”

 

Ông chủ? Địch Á lặng đi một chút.

 

Mặc Ưng chỉ chỉ Vương Gia Vĩ, “Cậu ấy chính là ông chủ của ta. Ta bây giờ là trợ lý của Vương trợ lý, sau này xin chỉ giáo.”

 

“Không dám! Không dám!” Địch Á vội vàng khoát tay, mồ hôi lạnh chảy ròng.

 

Nói giỡn, hắn chỉ là một chủ công trình nho nhỏ sao dám chỉ giáo tù trưởng đại nhân tôn quý hả?

 

“Tốt lắm, Địch Á, đừng khẩn trương. Tù trưởng đại nhân tạm thời đến giúp tôi, có chuyện gì anh có thể tìm hắn.” Vương Gia Vĩ cười cười nói, “Bây giờ mang chúng tôi đi xem một chút công trình đi.”

 

“Vâng, Vương trợ lý, tù trưởng đại nhân xin mời đi bên này.”

 

Địch Á dẫn bọn họ đi khảo sát công trình.

 

“Tiến độ gần đây như thế nào?” Vương Gia Vĩ hỏi.

 

“Tiến độ có điểm chậm.”

 

“Tại sao có thể như vậy? Vì nguyên nhân gì?”

 

“Chủ yếu là do nguyên liệu tăng cao, nguồn cung không chịu giá cũ đã thương lượng nên không giao hàng. Chúng tôi đang rất đau đầu vì chuyện này.” Địch Á phiền não gãi đầu.

 

“Cho tôi xem bản hợp đồng lúc đầu.”

 

“Vâng, xin mời đi bên này.”

 

Đoàn người đi tới phòng hội nghị.

 

Khi bọn hắn đang thảo luận làm sao khuyên bảo nhà cung cấp tuân thủ theo hợp đồng, đột nhiên có một công nhân vội vã chạy vào!

 

“Chủ nhiệm, chủ nhiệm! Quốc vương bệ hạ tới rồi!”

 

“Cái gì? Quốc vương sao lại tới?”

 

Không chỉ Địch Á hoảng sợ, Vương Gia Vĩ cùng Mặc Ưng càng hoảng sợ hơn!

 

Bi thảm rồi, quốc vương cố ý trừng phạt ta, không cho ta làm việc với bé yêu, nếu như y nhìn thấy ta ở chỗ này, không chừng sẽ nổi trận sung thiên thật! Không được, ta phải trốn!

 

“Nhớ kỹ, không được nói với quốc vương là anh nhìn thấy ta.”

 

Mặc Ưng trịnh trọng dặn dò xong, liền bò núp dưới bàn hội nghị! Địch Á thấy vậy trợn mắt há mồm.

 

Vương Gia Vĩ cũng là dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là nói với Địch Á, “Anh cứ làm theo những gì hắn nói đi.”

 

“Vâng!” Địch Á dùng sức gật đầu.

 

Oa, tù trưởng Mặc Ưng quả nhiên y như tin đồn, làm việc thâm sâu không lường được a!

 

Mặc Ưng vừa mới trốn xong, Aster quốc vương đã vào.

 

“Cung nghênh quốc vương bệ hạ!” Vương Gia Vĩ cùng Địch Á cung kính hành lễ.

 

“Uh, miễn lễ.”

 

Quốc vương Aster quét mắt khắp phòng, không nhìn thấy người khác. Uh, tốt lắm. Xem ra nhóc Mặc Ưng kia nghe lời, ngoan ngoãn chịu phạt.

 

“Bổn vương đi ngang qua nơi này, đột nhiên có ý tiến vào xem. Vừa hay Vương trợ lý cũng ở đây, lần trước nhắc tới bản kế hoạch sản xuất công nghiệp, bổn vương rất có hứng thú, muốn thảo luận với cậu.”

 

Aster quốc vương vốn định đi, đột nhiên nhớ tới chuyện này, lập tức đề nghị. “Vâng, mời bệ hạ ngồi. Tôi sẽ báo cáo ngay.”

 

Vương Gia Vĩ vội vàng bật máy tính, mở tài liệu lên.

 

Hai người một hỏi một đáp, nói chuyện hồi lâu.

 

Mặc Ưng trốn dưới bàn quả thực buồn bực muốn chết!

 

Quốc vương sao nói nhiều quá vậy hả? Nói lâu như vậy còn không dứt?

 

Quên đi, chính mình phải tự tìm niềm vui cho mình!

 

Mặc Ưng tròng mắt vừa chuyển.

 

Hắn động tác nhanh nhẹn giật giày cùng vớ của Vương Gia Vĩ ra.

 

Mẹ ơi, tên này cởi giày của mình làm gì?

 

Sao vớ cũng lột ra làm gì nữa?

 

Vương Gia Vĩ một bên giả vờ trấn định mà tiếp tục trả lời quốc vương, một bên bất an mà quan sát hành động của sắc ưng.

 

Ôi…hì hì, chân của ông chủ thật đáng yêu nha, để bản trợ lý phục vụ ông chủ thật tốt nha.

 

Mặc Ưng xoa bóp bắp chân cậu, sau đó nâng bàn chân mút liếm ngón chân cậu.

 

Oh oh ―― trời ạ!

 

Khoái cảm tê dại làm cho Vương Gia Vĩ mẫn cảm run rẩy!

 

“Di, Vương trợ lý, cậu làm sao vậy?” Aster quốc vương quan tâm hỏi.

 

“Không. . . Không có gì, có thể là nhiệt độ điều hòa thấp quá, có điểm lạnh. . .”

 

“Cậu mặc thêm áo khoác đi.”

 

“Vâng.”

 

Mặc Ưng âm thầm cười trộm, tiếp tục cố gắng “Phục vụ” ông chủ.

 

Uh, ông chủ phải thị sát công trường, cả một buổi sáng không được làm rồi, khẳng định bây giờ tích tụ không ít.

 

Thân là một trợ lý mẫn cán lúc nào cũng phải chú ý tới nhu cầu của ông chủ.

 

Tốt, hãy để trợ lý giúp ông chủ “giải quyết” nhu cầu này nha.

 

Mặc Ưng hết sức tận tụy kéo khóa quần ông chủ, móc ra phân thân đã hơi cương.

 

Mẹ ơi! Tên đại sắc ưng vô pháp vô thiên này!

 

Hắn sẽ không mặc kệ sự hiện diện của quốc vương bệ hạ mà làm những chuyện mất mặt với mình chứ nhả?

 

Ô. . . Người ta nuôi ong tay áo (*) thôi mà, Vương Gia Vĩ mình sao lại nuôi phải một con ưng biến thái vậy nè!

 

(*) Câu đúng là “Dưỡng hổ vi hoạn” nghĩa tương tự như “Nuôi ong tay áo” thôi.

 

Đáng tiếc mặc kệ Vương Gia Vĩ mắng thầm như thế nào, hắn vẫn làm tròn bổn phận “Trợ lý “

 

Hắn càng lấy lòng ông chủ. . .

 

Vươn đầu lưỡi liếm từ gốc đến đỉnh phân thân xinh đẹp, lại dùng đầu lưỡi đâm vào lỗ nhỏ. . .

 

Mỗi lần Mặc Ưng làm như vậy, phân thân của ông chủ sẽ run rẩy rất đáng yêu, làm cho hắn càng thêm cố gắng mà liếm mút. . .

 

Vương Gia Vĩ đã sướng phát điên rồi!

 

Phân thân mẫn cảm không ngừng bị đầu lưỡi ma quái làm cho run bần bật, làm huyết mạch toàn thân cậu sôi sục, mặt đỏ trống ngực, trán đầy mồ hôi hột. . .

 

“Í? Vương trợ lý, cậu làm sao vậy? Sao mặt đỏ quá vậy?”

 

“Ách. . . Đột nhiên cảm giác nóng. . .”

 

Quốc vương Aster nghe vậy lo lắng nhìn cậu.

 

Uh, Vương trợ lý sao chợt lạnh chợt nóng thế này, xem ra thân thể của cậu ta không tốt lắm.

 

Hừ, bổn vương biết rồi! Nhất định là Mặc Ưng không biết tiết chế, cầu hoan vô độ, làm cho cậu ấy không được nghỉ ngơi.

 

Không được! Vì sự nghiệp phát triển năng lượng Mặt Trời của Cổ Quốc Mã Thái chúng ta, y phải bảo vệ Vương trợ lý. Được rồi, điều cậu ta vào cung ở một thời gian ngắn đi, chờ khi nào cậu ta khỏe mạnh lại, sẽ đem trả cho Mặc Ưng. Đáng thương Mặc Ưng của chúng ta hoàn toàn không biết trò tinh nghịch của hắn đã hại hắn bi thảm rồi, hắn còn đang say sưa vui vẻ chơi đùa con gà con. . .

 

“Đại trợ lý dũng mãnh” của chúng ta xem ra sắp thất nghiệp rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.