CHƯƠNG 7
“Tên chết tiệt kia, ta giết mi!”
Biết mình sẽ mang tiếng xấu trăm đời, hoàn toàn là họa do cái quần nhỏ chết tiệt kia, Vương Gia Vĩ nổi trận lôi đình, đuổi giết sắc ưng.
“Oan uổng quá a, ta cũng không biết quần nhỏ kia lại như vậy a! Đều là do CLB Muốn Làm Muốn Làm kia đó!” Tù trưởng Mặc Ưng tôn quý một bên né tránh gối, sách, dép lê, một bên cố gắng kêu oan.
“Thúi lắm! Anh không biết? Tôi đã tìm người hỏi qua, Cổ Quốc Mã Thái căn bổn không có tập tục mặc nội y đỏ!”
“Ách. . . Cái này. . .”
“Câm miệng, còn cãi hả! Còn dám bịa nữa không ?”
“Đừng nóng giận mà, bảo bối, ta cũng đã cố gắng hết sức giúp cưng gãi ngứa mà.
“Câm mỏ lại!” Vương Gia Vĩ nghĩ lại khi mình trên đài, bị tên sắc ma này ‘gãi ngứa”, cậu hận không thể đập đầu vào tường chết quách cho rồi: “Còn nữa, anh làm cho bệ hạ nghĩ tôi bị trĩ, còn tặng thuốc cho tôi, thật mất thể diện “
Cậu đường đường trợ lý thiên tài, lại có bệnh “thầm kín” không tiện nói ra, nhục không chịu được, không thể chịu được mà!
“Mặc Ưng chết trôi kia, anh nghe kĩ bổn thiếu gia đây, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ ra khách sạn ở, nếu không có thể phá nát nơi này cũng không chừng!”
“Hả? Không nên a, bảo bối, không nên tức giận . . .”
“Biến!”
Ngay lúc hai người lời tiếng ý lại, thị vệ tiến vào bẩm báo ――
“Báo cáo tù trưởng đại nhân, quốc vương bệ hạ triệu kiến.”
“Biết rồi. Ta tới ngay.”
Tù trưởng Mặc Ưng quay đầu trộm hôn Ớt Nhỏ, cười nói, “Bé yêu, phải ở đây chờ ta về nha.”
“Hừ, ai chờ anh hả? Tôi lập tức đi!”
“Không được, bản tù trưởng sẽ gọi thị vệ coi chừng cưng cẩn thận, ha ha “
Mặc Ưng cười lớn xoay người rời đi ――
Ngồi trên thảm trải trong hội trường, Mặc Ưng vừa ăn nho, vừa tán dóc với đường ca ―― Quốc vương Aster.
“Bệ hạ, anh tìm em có việc?”
“Đúng vậy, Mặc Ưng, bổn vương mấy ngày nay đều bị phiền sắp chết.”
“Người nào có dũng khí phiền bệ hạ hả?”
“Còn không phải đám lão thần.”
“Bọn họ phiền anh cái gì?”
“Vì chuyện của em đó.” Quốc vương Aster nghiêng trừng mắt liếc hắn một cái.
“Mặc Ưng, em không còn nhỏ nữa rồi, vài ngày nữa là sinh nhật 25 tuổi của em, chẳng lẽ em còn không nghĩ lấy một Vương phi?”
“Không nghĩ.” Mặc Ưng như đinh chém sắt khẳng định, “Tự do tự tại như em có gì không tốt chứ?”
Huống hồ bây giờ bên cạnh hắn có một Ớt Nhỏ rồi, người khác hắn cũng không cần.
“Nói bậy gì đấy?” Quốc vương Aster bất mãn trừng mắt nhìn tên đường đệ phóng đãng không kềm chế được của y, nối dõi tông đường chính là trách nhiệm của thân vương. “Bổn vương khi bằng tuổi hắn cũng đã có mười vị phi tử, sinh được chín vị vương tử rồi.”
“Đó là bệ hạ hồng phúc tề thiên, em không có diễm phúc đó.”
“Câm mồm! Theo truyền thống vương tộc chúng ta, tù trưởng nếu như qua hai mươi lăm tuổi còn không nạp phi sinh con, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.” Aster vẻ mặt nghiêm túc.
Hậu cung của Mặc Ưng tuy có không ít cơ thiếp, nhưng không phải là phi tử cưới hỏi danh chính ngôn thuận, dựa theo lễ nghi cung đình, không có quyền sinh hạ con nối dòng.
Bởi vậy, lão thần các mới có thể không ngừng can gián, hy vọng có thể nhanh chóng giúp tù trưởng quyền lực nhất nghênh đón Vương phi.
“Mặc Ưng, trong cung có ảnh chụp những ứng viên cho chức vị Vương phi, em xem đi.”
“Bệ hạ, em thật sự không có hứng thú.”
“Bổn vương biết, em thích Vương trợ lý phải không ?” Trực giác của Quốc vương Aster rất chuẩn xác.
“Đúng vậy, em thích cậu ấy.” Mặc Ưng thành thực gật đầu.
“Đương nhiên có thể thích cậu ta. Nhưng dù sao đàn ông không thể nối dõi tông đường, huống hồ sau khi em cưới Vương phi, cũng có thể để cậu ta ở lại hậu cung, này hai người cũng không xung đột.”
Quốc vương phân tích cũng có đạo lý.
Mặc Ưng có chút xiêu lòng rồi.
Chỉ cần hắn cưới Vương phi, có thể làm cho quốc vương cùng mấy lão thần hết lải nhải rồi.
Lão thần cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nói không chừng còn có thể nghĩ biện pháp đối phó bé yêu của hắn.
Hắn cũng không muốn xảy ra bất trắc gì cho cục cưng.
Quên đi, dù sao hậu cung phụ nữ nhiều như vậy, thêm một người nữa cũng không sao cả.
Chỉ cần một người trên danh nghĩa Vương phi thôi mà.
Chỉ cần hắn không giao quyền lực cho người đàn bà đó, mà giao cho Bé yêu, như vậy bé sẽ không bị hậu cung bắt nạt rồi.
Được, cứ làm như vậy đi.
“Em đồng ý, bệ hạ.”
“Hả?” Quốc vương Aster nhìn hắn trả lời sảng khoái như vậy, không khỏi ngớ người, “Khẳng định?”
“Khẳng định.” Mặc Ưng gật đầu, rồi nhàn nhã ăn nho, tựa như vừa đồng ý mua một món hàng.
“Thật tốt quá! Người đâu!” Quốc vương Aster quyết định rèn sắt khi còn nóng.
“Bệ hạ có gì phân phó?”
“Nhanh mang danh sách ứng cử viên Vương phi tới cho tù trưởng chọn lựa.”
“Tuân mệnh.”
“Không cần.” Mặc Ưng mở miệng ngăn cản.
“Sao không cần? Đổi ý rồi sao?” Quốc vương Aster bực mình.
“Em không đổi ý. Em không muốn xem, bệ hạ chọn tùy thích. Dù sao chỉ là hình thức thôi mà.” Mặc Ưng vô tình nhún nhún vai.
Dù sao đối với hắn mà nói, người phụ nữ đó tròn méo thế nào, cao thấp ra sao, không có gì quan trọng cả, hắn chỉ muốn mỗi ngày ôm Ớt Nhỏ mà thôi!
Bất quá Ớt Nhỏ vốn là một lu dấm chua, không được để cho bé í biết trước chuyện hôn lễ, đợi cử hành hôn lễ xong rồi, hắn sẽ thành thật thú nhận và mặc cho bé í trút giận.
Dù sao đến lúc đó ván đã đóng thuyền, bé í không cũng làm gì được.
“Bệ hạ, hôn lễ do lễ bộ toàn quyền phụ trách, muốn làm như thế nào không ý kiến, chỉ bất quá em có một điều kiện.”
“Điều kiện gì, nói đi.”
“Chính là hôn lễ phải cử hành bí mật, không thể đối ngoại công khai.”
“Cái gì? Em là tù trưởng quyền thế nhất Cổ Quốc Mã Thái, hôn lễ của em chính là sự kiện thu hút sự chú ý, sao có thể không công khai?”
“Dù sao điều kiện của em chỉ có vậy, nếu như bệ hạ không chịu đáp ứng, em sẽ không lập Vương phi.” Mặc Ưng xuất đòn sát thủ.
“Đứa nhỏ này.” Quốc vương Aster thật sự không có cách với tên đường đệ này.
“Hảo hảo, bổn vương đáp ứng là được.”
“Cảm ơn bệ hạ.”
“Mặc Ưng, thành thật mà nói, lựa chọn không công khai hôn lễ, là do lo lắng Vương trợ lý phải không?” Quốc vương Aster nhìn hắn.
“Ha ha, quả là không thể gạt được bệ hạ.” Hắc Ưng thừa nhận, “Phải, là sợ Bé yêu của em đau khổ. Bất quá em đã nghĩ ra cách trấn an bé í rồi.”
“Oh, nói nghe chút đi.”
“Ôi…hì hì, thiên cơ bất khả lộ. . .”
Mặc Ưng lộ ra nụ cười thần bí.
******
Phi cơ trực thăng ầm ầm bay trên sa mạc mênh mông. . .
“Anh muốn đưa tôi tới nơi nào hả?” Vương Gia Vĩ ngồi phía sau, tò mò hỏi Mặc Ưng.
“Bí mật. Ớt Nhỏ ngoan ngoãn ngồi tí thôi, sẽ biết nhanh thôi, không phải sao?”
“Thần bí thế làm gì? Anh sẽ không mang tôi đi bán chứ hả?” Vương Gia Vĩ nói giỡn.
“Ớt Nhỏ cay như vậy, người nào mua đi còn không bị sặc chết! Ta phải hy sinh, giữ lại cho mình chậm rãi ăn từ từ, ha ha. . .”
“Ghê tởm, anh nói cái gì? Hy sinh? Người hy sinh là tôi a!” Vương Gia Vĩ tức giận phồng hai má.
“Ha ha, Bé yêu trông giống con ếch quá!” Mặc Ưng trêu chọc nhéo má cậu.
“Anh mới là con ếch bự í!”
“Đừng ầm ĩ, mau nhìn!”
Theo Mặc Ưng chỉ xuống dưới, hiện ra trước mắt Vương Gia Vĩ là một ốc đảo đẹp đến mức người khác phải nín thở――
“Oa, thật đẹp. . . Quả thực là nhân gian tiên cảnh a. . .”
Vương Gia Vĩ từ trên cao quan sát, kinh hô!
Không nghĩ tới giữa sa mạc hoang vu có ốc đảo đẹp như vậy.
“Hoan nghênh đã tới vương quốc riêng của bản tù trưởng, bảo bối của ta.” Mặc Ưng đưa tay đặt ở trước ngực, làm một người chủ chào đón khách.
“Cái gì? Ốc đảo lớn như vậy là của riêng một mình anh sao?” Vương Gia Vĩ kinh ngạc há to.
“Đúng vậy, là của bản tù trưởng.” Mặc Ưng nhún nhún vai, lơ đểnh nói.
Vương Gia Vĩ thật sự không cách nào đoán được người này có bao nhiêu tài sản, nhưng cậu không quan tâm, vì cậu không cần tiền của hắn.
Hắn thân là trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, hàng năm hoa hồng tiền lương không ít nha, cũng đủ nuôi sống cậu, chó yêu cùng xe yêu của cậu.
Cậu không phải là loại người ham tiền, công việc đối với cậu mà nói, quan trọng là cảm giác thành tựu.
Tài khoản ngân hàng nhiều một con số không hay ít một con số không , cậu cũng không quan tâm.
Phi cơ trực thăng chậm rãi đáp xuống, Mặc Ưng ôm cục cưng bước xuống phi cơ.
“Các người có thể đi.” Mặc Ưng phất tay với phi công.
Trong chốc lát phi cơ trực thăng ầm ầm cất cánh rời đi.
“Ớt Nhỏ, từ thời khắc này, ốc đảo này chỉ có hai người chúng ta! Khi cưng đạt cực khoái la lớn bao nhiêu cũng được!”Mặc Ưng vẻ mặt nụ cười *** đãng.
“Người nào. . . Ai muốn gọi chứ?” Vương Gia Vĩ vẻ mặt đỏ bừng mà phản bác!
“Rõ ràng là *** đãng hơn ai hết. . .” Mặc Ưng nhỏ giọng mà nói.
“Anh nói cái gì?”
“Không có, không có. Anh chưa từng nói gì.” Mặc Ưng nghịch ngợm mà le lưỡi.
Vương Gia Vĩ nhìn bộ dáng lưu manh của hắn, không khỏi vừa tức vừa buồn cười.
Hai người một bên đấu võ mồm, một bên dắt díu nhau đi qua đình viện xinh đẹp, đi vài phút đồng hồ, trước mắt mới xuất hiện một tòa trang viên tràn ngập phong tình dị quốc.
“Oa. . . Thật sự đẹp quá. . .” Vương Gia Vĩ lần nữa ca ngợi.
Trên thực tế, từ khi cậu nhìn thấy nhân gian tiên cảnh này, không ngừng khen ngợi.
Mặc Ưng nhìn bé yêu dấu thích thú như vậy, đối với “Kế hoạch” của mình càng thêm tự tin rồi.
Hai người đi vào trang viên, đầu tiên đi nhìn thấy phòng khách lộ thiên.
Phòng khách này không có vách tường, bốn phía vây vòng quanh đủ loại kỳ hoa dị thảo, đẹp đến không tưởng.
“Đến, bảo bối, nhất định cưng đói bụng rồi? Chúng ta ăn một chút.”
Mặc Ưng đau lòng sờ sờ bụng cậu.
“Không phải anh nói nơi này chỉ có hai chúng ta sao? Ai chuẩn bị thức ăn cho chúng ta?” Vương Gia Vĩ tò mò hỏi.
Cậu đối với nấu nướng là dốt đặc cán mai, cậu vốn là người chuộng đi ra ngoài.
Trừ chuẩn bị thức ăn cho Ny Ny, nhiều lắm cũng chỉ đun nước sôi cùng úp mì ăn liền.
“Đương nhiên là bản tù trưởng nấu a.”
“Cái gì? Anh?” Vương Gia Vĩ hoảng sợ.”Anh nấu có thể ăn sao?”
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của bé yêu, Mặc Ưng tức giận tét mông bé!
“Nói nhảm! Đương nhiên có thể rồi! Bản tù trưởng là người ưa mỹ thực, những món dở sẽ không xuất hiện trên bàn cơm của ta.”
“Lời này thật nha.” Vương Gia Vĩ đồng ý gật đầu.
Cậu cùng Mặc Ưng ăn toàn mĩ thực Cổ Quốc, tên sắc ưng rất kén ăn, chỉ cần một điểm không hợp khẩu vị, lập tức sẽ không dùng nữa,
“Được rồi, tôi đây sẽ miễn cưỡng mạo hiểm tánh mạng ăn xem xem.”
Vương Gia Vĩ một bộ dáng anh hùng là đại nghĩa.
“không biết tốt xấu! Cưng có biết có bao nhiêu người muốn nếm thử món ăn do ta nấu không hả? Ngay cả đường ca Quốc vương Aster chỉ mới ăn được một lần! Cưng còn ngại khó?” Mặc Ưng vừa bực mình vừa buồn cười nhéo chiếc mũi đáng yêu của cậu.
“Không cần mạnh miệng, chờ bản trợ lý ăn xong rồi nói!”
“Vâng, vâng, Vương đại trợ lý, phiền ngài ngủ một chút, chờ ta chuẩn bị cho tốt rồi mời ngài.”
“Được rồi. Anh chuẩn bị nhanh lên một chút, tôi đói rồi đấy.” Vương Gia Vĩ không chút khách khí mà ra lệnh.
“Hảo, rất nhanh, rất nhanh mà.” Mặc Ưng vừa nghe Ớt Nhỏ yêu dấu đói bụng, lập tức đau lòng chạy vào phòng bếp.
Thấy tên sắc ưng kia lo lắng như vậy, Vương Gia Vĩ khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười ngọt ngào. . .
******
Mặc Ưng quả nhiên không nói quàng, tự mình xuống bếp nấu món Ý cùng súp Tiên Nhân Chưởng đặc biệt của Cổ Quốc! (*) Quả thực là nhân gian cực phẩm!
“Oa. . . Ngon quá a!” Vương Gia Vĩ bưng dĩa lên cao, liếm đến một giọt cũng không thừa lại.
“Tốt lắm, đừng liếm nữa, chén đĩa sắp bị liếm thủng rồi!” Mặc Ưng thấy bé yêu chưa thỏa mãn, không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Nhưng mà ngon lắm a, sau này nấu cho tôi ăn nữa nha!” Vương Gia Vĩ trông mong nhìn hắn.
“Được! Được!” Mặc Ưng yêu thương ôm cậu vào lòng, “Ta có quà muốn tặng cho cưng.”
“Quà? Tại sao muốn tặng quà?” Vương Gia Vĩ nghi ngờ hỏi.
Hôm nay không phải là sinh nhật, cũng không phải ngày lễ gì đặc biệt, tại sao tên đầu ưng này muốn tặng quà cho cậu?
Không đúng, nhất định có trá!
“Anh thành thật nói đi, có phải anh làm chuyện xấu sau lưng tôi cho nên muốn hối lộ?”
Đối mặt với ánh mắt sáng quắc của Ớt Nhỏ, Mặc Ưng âm thầm nhỏ một giọt mồ hôi lạnh.
“Cưng nói bậy bạ gì đó? Bản tù trưởng muốn tặng quà thì tặng, chẳng lẽ còn phải chọn ngày lành tháng tốt à?”
“Nói cũng phải.”
Dù sao người có tiền đều biến thái, họ suy nghĩ như thế nào không phải loại thường dân như Vương Gia Vĩ có tểh giải thích được.
“Được rồi, bản trợ lý nhân tiện miễn cưỡng nhận quà của anh, mang đến đi!”
Sự thật hoàn toàn khác cảnh lãng mạn trong dự tính . . .
Ngày xưa Tù trưởng Mặc Ưng chỉ cần nói mua quà, đám oanh oanh yến yến kia đã sớm vui vẻ muốn chết, đều vây lấy hắn nịnh nọt.
Ha, Ớt Nhỏ quả nhiên không giống người thường hả!
Chân hăng hái!
Cùng bé một chỗ vĩnh viễn không nhàm chán.
“Đến, bé cưng, đây là quà của cưng!” Tù trưởng Mặc Ưng đưa ra một cái hộp.
Vương Gia Vĩ mở hộp bên trong là một văn kiện.
Vật gì vậy a? Cậu mở ra xem ――
“Anh. . . Anh điên rồi?” Vương Gia Vĩ sợ đến làm rơi văn kiện trên mặt đất!
Mặc Ưng nhặt mảnh giấy nhét vào tay cậu, “Bản tù trưởng không điên!”
“Không, anh nhất định là điên rồi! Nếu không sao lại cho tôi trang viên này?” Vương Gia Vĩ kinh ngạc mà kêu to.
Văn kiện đó chính là giấy chủ quyền trang viên, tên người sở hữu chính là Vương Gia Vĩ!
“Nói chính xác là ốc đảo này đều là của cưng rồi.” Tù trưởng mỉm cười hôn đôi môi xinh đẹp.
Vương Gia Vĩ nghe xong thiếu chút nữa ngất xỉu.
Ốc đảo giữa sa mạc trân quý đến dường nào, huống chi lại là một ốc đảo lớn!
Cậu quả thực không dám tính giá trị của nó!
“Tôi không thể nhận được! Tuyệt đối không thể!” Vương Gia Vĩ lắc đầu như trống bỏi.
“Đứa ngu! Cưng không nhận cũng không được. Đã sang tên cho cưng rồi.” Mặc Ưng đắc ý nói.
“Bá đạo quá à!” Vương Gia Vĩ bất mãn trừng mắt liếc hắn.
“Cưng cứ nhận đi, đối với ta mà nói, món quà này là tâm ý của ta đối với cưng.” Mặc Ưng thâm tình mà nhìn cậu.
Trái tim Vương Gia Vĩ đập như điên!
“Anh. . . Anh có ý gì?”
“Bé ngốc này, còn chưa hiểu sao? Ta là nói. . .” Đôi mắt Mặc Ưng đen láy sâu thẳm nhu tình như nước nhìn người hắn yêu, “. . . Anh yêu em.”
Vương Gia Vĩ trống ngực đập dồn.
Cậu lăng lăng nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, phảng phất cảm thấy như mình đang ở trong mộng. . .
“Anh. . . Anh nói lại lần nữa xem. . .”
“Ta yêu ngươi.
“Nói lại lần nữa xem.”
“Anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em.”
Tù trưởng Mặc Ưng chưa từng rơi vào bể tình, cũng không có kinh nghiệm tỏ tình.
Tràn ngập yêu thương chỉ có thể hóa thành ba chữ này.
Chỉ nhiêu đó đã đủ.
Đối với Vương Gia Vĩ mà nói, nhiều lời ngon tiếng ngọt cũng không bằng ba chữ này.
“Em? Cục cưng, em yêu anh sao?”
Cao cao tại thượng, hoa hoa công tử chỉ thích hưởng thụ trò chơi nhân gian, lần đầu tiên như thế khẩn trương chờ đáp án.
Như là chờ thiên thần tuyên phán.
Được phép lên thiên đường xinh đẹp, hay bị đày xuống hầm ngục tối.
Vương Gia Vĩ không có trả lời.
Cậu chỉ là lần đầu tiên chủ động ôm người này, dâng lên đôi môi ngọt ngào. . .
.
.
_______________
(*) súp Tiên Nhân Chưởng (仙人掌汤) :
HYPERLINK “http://haanhcu.files.wordpress.com/2012/07/1-111019111420295.jpg”
Kiếm một hồi ra được công thức nấu món này =)) Mah ko hiểu sao công thức ngắn ngủn thế này =)) Chả biết ăn được ko, phiêu quá đi. Động chủ ko chịu bất kì trách nhiệm liên đới nào nếu ai đó bị ngộ độc thực phẩm =))
Cách làm:
Nguyên liệu: 50 gram cây xương rồng Tiên Nhân Chưởng, 10 g đậu đỏ (đóng hộp), cần tây nhỏ, hành tây, khoai tây chiên, cà chua, một ít sốt cà chua.
Thực hành: Rửa xương rồng, gọt vỏ và thái hạt lưu. Cà chua, lột vỏ, xay nhuyễn, cùng với cần tây, hành tây và khoai tây nhỏ thái nhỏ. Đun khoảng 5 phút, sau đó cho xương rồng, đậu đỏ, nước sốt cà chua vào, nêm thêm gia vị.
(Nguồn: http://www.jianfei.net/shipu/11707_3.html)