Lê Yên Kí

Chương 32: Chương 32




CHƯƠNG 30

Nghe đến đó, Cẩn Du cũng không nhịn được nữa, mạnh đứng dậy, phóng tới cửa phòng.

Bọn chúng vốn là cả đám đều uống say bí tỉ, nhất thời không phản ứng kịp, nhưng chân Cẩn Du thời gian dài ngồi dưới đất đều đã tê rần, hơn nữa mắt cá chân còn chưa hồi phục.

Ngay lúc suýt nữa chạy ra được, lại bị người từ phía sau mạnh mẽ lôi trở lại, ném xuống đất, đầu nặng nề đập trên mặt đất, khiến Cẩn Du nhất thời quay cuồng, trong đầu ông ông tác hưởng.

” Muốn chạy? Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Tên thủ lĩnh hung ác nói.

Chờ Cẩn Du đầu óc từ từ tỉnh táo chút, liền thấy háng tên thủ lĩnh đều ngồi trên người mình, liều mạng xé rách y phục của y, chỉ chốc lát Cẩn Du liền áo rách quần manh.

Cẩn Du muốn phản kháng, nhưng khí lực y làm thế nào sao với tên cướp, cả người còn bị thương, mấy kẻ bên cạnh thấy y muốn dãy giụa đều tiến lên đè lại tứ chi Cẩn Du, tách hai chân y ra.

Lúc này, Cẩn Du còn chưa kịp bị tình cảnh này hù dọa, bởi vì sự chú ý của y đều tập trung ở thứ trên tay tên thủ lĩnh, chìa khóa của Nghiêu Hi và lệnh bài của sư phó.

Cẩn Du hoảng hốt, mở miệng cầu xin:

“Đừng lấy đi, cái kia không bao nhiêu tiền, cầu các ngươi trả lại cho ta, van cầu các ngươi!”

Tên thủ lĩnh nhếch khóe miệng, khinh thường nhìn Cẩn Du, nói:

“Được nha, trả ngươi cũng được, nhưng phải xem biểu hiện của ngươi!” Nói xong, đem đồ vật giao cho thủ hạ, càng thêm không chút kiêng kỵ khẳng cắn da thịt của y, bàn tay chung quanh du tẩu, thậm chí còn đưa đến nơi riêng tư của y.

Cẩn Du lúc này thực sự sợ, nước mắt thoáng cái liền trào lên, trong miệng liều mạng gào thét, nhưng đối với những kẻ đang hưng phấn đến đỉnh điểm mà nói căn bản không có tác dụng.

Y lại bắt đầu gọi tên Nghiêu Hi, giống như cứ gọi như vậy có thể là hắn sẽ xuất hiện cứu y, mắt thấy tên cướp hai ba cái liền tự thoát y phục của mình, đang chuẩn bị đem phân thân xấu xí hướng trong thân thể Cẩn Du mà đưa vào.

Cẩn Du tuyệt vọng nhắm mắt lại, cắn môi dưới, thân thể run rẩy, chuẩn bị nghênh tiếp lăng nhục không ngừng tiếp theo, tên tiểu tặc nguyên bản đang xem náo nhiệt phía sau liền hô lên:

” Đi lấy nước a!”

Những người bên trong còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy bên trái bọn chúng đỏ rực một mảnh, nhiệt độ cực nóng.

Tên thủ lĩnh sửng sốt một chút, chờ lúc phản ứng kịp,hỏa diễm bên kia đã thiêu cháy lão Cao, hỏa quang nóng rực chiếu vào khuôn mặt kinh ngạc của cả đám.

Chỗ đó chính là gian phòng bọn chúng cất tang vật!

“Còn đứng ngây đó làm gì!! Cứu hoả!” Thủ lĩnh hô lớn, vội vã kéo quần lên, chạy ra ngoài.

Sau đó, mọi người đều chạy ra bên ngoài, một tên trong đó còn không quên đem tay Cẩn Du trói lại mới xông ra ngoài.

Cẩn Du mê man nhìn đám bọn chúng ở trước mắt tiêu thất, lại nhìn hỏa hoạn ngày càng nghiêm trọng ngoài của sổ, vẫn không thể tin được chính mình vừa từ nguy cấp thoát ra.

Cẩn Du vội vàng cởi dây trói hai tay, không có chú ý tới, đám người kia bên ngoài vừa nãy còn hô hoán, bỏ chạy, thét to, dần dần toàn bộ không còn tiếng động, chỉ còn lại thanh âm của ngọn lửa đang gặm nhắm mảnh gỗ.

_________

Một lát sau, một bóng người tới gần, nâng lên bước chân bước vào miếu đổ nát, dẫm nát trên cỏ khô phát sinh thanh âm sàn sạt, Cẩn Du đưa lưng về phía đại môn, thân thể cứng đờ.

Nghe được bước chân của người kia ngày càng gần, thân thể Cẩn Du lại bắt đầu run lên.

Thế nào nhanh như vậy? Cẩn Du nghĩ, chính là dây trói còn chưa nới lỏng, hai tay không thể xoay sở.

Cảm giác người nọ ngồi xổm xuống, thật lâu không có động tác, giống như đang quan sát y.

“Đừng, đừng, ta không phải….” Cẩn Du cuống quít biện giải.

“Ngọc… nhi?”

Nghe được một thanh âm quen thuộc, Cẩn Du chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy một người mở to đôi mắt không thể tin được nhìn mình.

“Sở…Sở công tử?” Cẩn Du cũng không thể tin được, thử dò xét gọi một tiếng.

” Ngài thế nào lại ở đây?”

“Ngươi làm sao vậy?”

Hai người đồng thời lên tiếng.

Sở Duy vốn là đi ngang qua, thừa dịp hắc y nhân kia đi ra ngoài tìm thức ăn, hắn đang ở phụ cận tùy tiện đi một chút, ai biết thấy ở đây hỏa quang tận trời, vốn định đến tham gia náo nhiệt, nhưng lại ở trong ngôi miếu đổ nát gặp được Cẩn Du chật vật bất kham.

Cẩn Du trên người hầu như toàn thân xích lõa, chỉ còn mấy khối vải rách tứ tán ở trên người, thân thể từng mảng bầm tím, trên da thịt trắng nõn phá lệ chói mắt, lại có một mặt mỹ cảm khiến người ta nổi lên dục vọng.

Sở Duy cuống quít dời ánh mắt, vừa lúc thấy thảm trạng không nỡ nhìn trên hai cổ tay, vội vàng thay y cởi ra, âm thầm vì hai tay vốn dĩ trắng ngần của y mà tiếc hận.

Lúc này gặp phải “người quen cũ”, Cẩn Du ngực không thể không nói an tâm rất nhiều, tuy rằng trước đây đối với hắn ấn tượng cũng không tốt, nhưng tối thiểu không có thực chất thương tổn tới y.

Sở Duy thấy y điềm đạm đáng yêu nhìn mình, trái tim nhỏ run lên một cái, chú ý tới toàn thân y đều đang phát run, vội vàng đem ngoại sam của mình cỡi ra, khoác lên trên người Cẩn Du.

Nói đùa, đều bắt đầu vào đông rồi, bộ dáng như vậy không tươi sống bị đông chết sao!

Cẩn Du siết chặt y phục ấm áp, đột nhiên nhớ tới đám sơn tặc phía bên ngoài, khẩn trương đối Sở Duy nói:

“Đi mau, bên ngoài có thật nhiều sơn tặc, chờ bọn hắn quay về thì không kịp đi đâu!”

“Sơn tặc? Sơn tặc gì?” Sở Duy hỏi.

Nhìn hắn ngơ ngác một chút cũng không có dáng vẻ khẩn trương, Cẩn Du có chút gấp, muốn đứng lên trước tiên kéo hắn cùng nhau chạy rồi nói sau, lại quên trên chân chính mình còn có thương thế, thoáng cái ngã xuống dưới.

Sở Duy nhanh tay, đưa tay muốn đón lấy thân thể Cẩn Du đang ngã xuống.

Lúc này, cửa truyền đến một tiếng ho khan, Sở Duy hoảng hốt, lại đem tay rút về.

“A!” Đông… Cẩn Du mới vừa thở phào, lại cứ như thế nghiêng người ngã xuống đất, vừa té như vậy, vết thương trên người tựa hồ nhiều thêm, đau đến Cẩn Du chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất cắn chặt răng.

“Ngọc nhi!”

“Ngọc công tử!”

Hai người cuống quít đến đỡ Cẩn Du dậy, hắc y nhân kia vừa cẩn thận nhìn một chút vết thương trên người y, hoàn hảo chỉ là bị thương ngoài da, không có thương tổn đến khớp xương.

“Đều tại ngươi, không có chuyện gì giả thần giả quỷ làm gì, ngươi xem, đem Ngọc nhi té ngã rồi!” Sở Duy oán giận.

“Hanh!” Hắc y nhân liếc hắn một cái, xuất ra bình thuốc tùy thân, thay Cẩn Du thoa vết thương.

Chờ Cẩn Du rốt cục cảm giác không còn đau nhức khó nhịn nữa, liền nghĩ tới đám sơn tặc kia, đem cảnh ngộ của mình nói cho hắc y nhân kia, sau khi nghe xong, Sở Duy và người nọ đều mê hoặc nhìn đối phương một cái.

“Lúc ta tới không gặp phải người nào.” Hắc y nhân nói.

“Ta cũng không phát hiện.” Sở Duy nói.

“A?”Cẩn Du choáng váng, đám người kia chạy đi đâu, đem chỗ này bỏ mặc?

Nhìn nhìn lại gian phòng một mảnh phế tích ngoài cửa sổ, lại nhìn khuôn mặt nghi hoặc của hai người trước mặt, Cẩn Du cũng không nghĩ ra, nằm mơ? Làm sao có thể, muốn nói bây giờ là đang nằm mơ bản thân dù tin, nhưng người nhiều như vậy cũng không có khả năng hư không tiêu thất đi!

Hắc y nhân đứng lên, nhìn chung quanh, nói:

” Từ hoàn cảnh nơi này nhìn xem, trước đó quả thực hẳn là ở không ít người.” Cầm lấy một bình rượu ngửi một cái, còn nói “Hơn nữa mới vừa đi không lâu sau.”

“Những người đó ở đây? Cư nhiên đem Ngọc nhi…Thực ghê tởm!… Ngươi!Đi báo thù cho hắn!”Sở Duy lòng đầy căm phẫn mà nói.

Cẩn Du trong lòng một trận chua xót, mặc kệ trước đây thế nào, mặc kệ trước đây thế nào, tối thiểu hai người này không tính là quen biết, nhưng lại khiến y cảm động.

Hắc y nhân buồn cười nhìn Sở Duy một cái.

“Báo thù cũng phải tìm được người, ta xem, việc cấp bách trước tiên là dàn xếp hảo Ngọc công tử đi.”

“Nga, cũng đúng.”Sở Duy căn bản là chưa kịp nghĩ đến.

“Cái chìa khóa, bọn họ cầm chìa khóa của ta, rất trọng yếu!” Cẩn Du lúc này mới nhớ tới, nhất thời luống cuống tay chân, níu lấy Cẩn Du hô to.

“Cái..cái chìa khóa gì?” Sở Duy bị y nắm một ngụm hút lãnh khí.

“Có phải cái này không?” Hắc y nhân đem một chuỗi chìa khóa đồng đặt trước mắt Cẩn Du, Cẩn Du vội vội vàng vàng buông Sở Duy ra, cầm chìa khóa tinh tế kiểm tra, mà Sở Duy nhân cơ hội chạy qua một bên nhăn mặt, xoa xoa cánh tay bị chà đạp của mình.

“Đúng, là cái này!” Cẩn Du thở phào, chìa khóa nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

“Ngươi làm sao tìm được?” Cẩn Du hỏi.

“Ta không có tìm, nó treo trên cây ở cửa.” Hắc y nhân có chút đau lòng cầm lấy cánh tay Sở Duy nhìn một chút, trả lời.

“Trên cây?” Ngày hôm nay thật đúng là gặp phải nhiều quái sự.

“Ngoại trừ cái chìa khóa, còn có những thứ này.” Nói xong,đem bao quần áo trong tay, tấm lệnh bài đều đặt ở trước mặt Cẩn Du.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.