Josephine buộc lòng dửng dưng. “Tôi nghĩ anh đã quên chuyện xảy ra đêm hôm đó.” cô lặng lẽ nói.
“Quên?” Blake lặp lại hoài nghi, kể từ lúc cô chuyển đến sống chung, mỗi giây trôi qua anh luôn nhớ về nó. “Cái quỷ gì em lại nghĩ như vậy?
“Vì anh chẳng bao giờ đề cập đến.”
“Well, không phải em cũng như thế,” anh chỉ trích.
Cô không quay đi. “Không.”
“Dẫu sao chăng nữa, đây không phải là chủ đề dễ mang ra thảo luận ở bất kỳ đâu, phải không?” anh tiếp nhận mọi chuyện bằng giọng nhạo báng nhất mà anh có thể. “Josephine, em có nhớ cái đêm chúng ta mất kiểm soát rồi nhảy bổ vào nhau trên giường?”
Cô gạt miếng bánh mì qua một bên đĩa. “Nhưng đó chính xác là những gì đã xảy ra?” cô hậm hực nói.
“Và em rất hối hận về hành động đó?”
Cô ngước nhìn lên “Không nhiều như anh đã thể hiện rõ”
Mắt anh nheo lại. “Làm rõ đi”
“Anh không thể đợi đến sáng để rời đi, không phải hay sao?”
Làm cách nào giải thích một chuyện quá hiển nhiên? Anh chấp nhận nợ cô một lời giải thích, bất kể những lời nói cũng như hành động của anh có thể tổn thương cô nhiều. Cô đã chịu đựng quá đủ sự phản bội của Luke.
“Anh nghĩ cả hai chúng ta đều hiểu hoàn cảnh này là gì,” anh nói
Josephine chớp mắt không lĩnh hội được lời nói của anh. “Hiểu cái gì?”
“Thỉnh thoảng những điều tương tự cũng hay xảy ra. Một người đàn ông và một người phụ nữ kết thúc ở trên giường, mặc dù họ không dự định để nó xảy ra.”
“Nó không có bất cứ ý nghĩa gì - đó có phải là những gì anh muốn nói?”
Giải thích cho cô hiểu thậm chí còn khó hơn anh tưởng, và sự bối rối rành rành trong mắt cô, chỉ làm giảm nhuệ khí nơi anh. Lúc ấy anh tự hỏi không biết có còn tình một đêm nào khác trong cuộc đời của Josephine. Nếu anh hỏi, sau đó cô sẽ lặng thinh và hoàn trả câu hỏi bằng biểu hiện trên nét mặt cô.
“Anh đang nói rằng nó đòi hòi nhiều xúc cảm vào thời điểm đó.” Một cái giật thình thịch ngay trên thái dương như muốn nhắc anh nhớ đến sự rung cảm, niềm khoái lạc ấy như thế nào.
“Nhưng thỉnh thoảng nó đi xa hơn như nó phải vậy.”
Josephine nuốt khan. Làm sao mà anh có thể hùng hồn nói ra mà không bị tổn thương một chút nào. “Vậy đó là lý do anh quay trở về bên cạnh Kim đúng không?”
Anh nhẹ lắc đầu. “Anh không có quan hệ xác thịt với cô ta, nếu đó là những gì em ngụ ý. Anh đã không về với Kim vào ngay đêm ấy -”
“Để tôi nói nhé, tôi nên cảm thấy hài lòng chăng!”
“Chỉ... đúng vậy” anh thở dài, rồi nhìn vào khuôn mặt giận dữ lẫn đau đớn của cô. “Anh đã trở về với cô ấy. Chúng tôi đã bỏ qua một chặng đường dài, anh cảm thấy mình nợ cô ấy khi để cho mọi chuyện diễn ra đáng tiếc. Nó không phải lần đầu tiên tụi anh chia tay. Đó là thời điểm mối quan hệ giữa anh và cô ấy đang sứt mẻ nặng nề.”
Giờ đây cô thiết nghĩ; tuy nhiên danh dự, lòng tự tôn sẽ không cho phép bản thân cô hỏi anh. Chỉ bởi vì những cô gái trong công ty nghĩ anh không bao giờ quên được Kim, vậy điều đó có bất kì ý nghĩa gì với anh hay không? Chắc chắn không có dấu vết liên quan đến Kim trong căn hộ của anh từ khi cô chuyển đến sống cùng. Chính bản thân anh từng kể với cô đám cưới đã bị hủy.
Khi họ rời đi, cô nghĩ cuộc nói chuyện này thật khó khăn và đau đớn, nhưng có thể nó đã xóa bỏ bớt khoảng cách giữa họ. Chuyện tình nóng bỏng một đêm của họ, phải chăng bây giờ có thể cho vào dĩ vãng được rồi.