“Blake!” Josephine thở hổn hển, anh mất kiên nhẫn giật bung nút cuối cùng để lộ ra bờ ngực trắng sữa mà nội y không thể che phủ hết.
Cả cuộc đời anh dường như chỉ chờ đợi thời khắc này. “Gì?” anh gầm gừ, tức thì cuối đầu ngậm chặt nụ hồng mẫn cảm của cô xuyên qua áo ngực đang che chắn ở giữa hai người cứ thế mút lấy mút để, mắt cô nhắm lại tận hưởng khoái lạc anh mang đến khi anh đẩy đùi vừa rắn chắc vừa mạnh mẽ vào giữa đôi cánh bướm mềm mại không phòng bị của cô.
Cô giữ chặt vai anh như một thông điệp gợi cảm đến cơ thể anh là cô đã chuẩn bị cho cuộc xâm lược tàn khốc của anh. Người cô như bị thiêu đốt. Nóng, nóng, nóng quá! “Em thích những gì anh đang làm không?” Blake thủ thỉ.
Anh trơ trẽn hỏi, tay anh không kiên nhẫn kéo hạ váy cô phơi bày cảnh xuân trước mặt, sau đó anh liếm nhẹ, thì thầm dưới chân cô.
“Em có không?” anh đòi hỏi.
Kể từ lúc hỏi, ngón tay anh khiêu khích lướt lên tới giữa đùi cô, cô không thể làm gì khác hơn là run rẩy thở hắt bật lên tiếng rên khe khẽ khi anh vươn tới được khu trung tâm cần tìm. Anh luồn tay vào trong quần nhỏ của cô, cái tay không khách khí dò xét thân thể mỏng manh, đầu ngón tay thâm nhập trượt vào nơi trơn mềm nhạy cảm khiến Josephine dâng trào.
Giần giật ham muốn nảy lên trong anh - ngọt ngào, tinh nhạy và mạnh mẽ. Anh thở dốc bên dưới chiếc quần lót bằng ren, đi sâu tìm kiếm hương vị mật ong ngọt ngào. Điều đó vừa đủ đánh thức cái vật nóng cháy, căng cứng của anh. Đây chính là cách thể hiển nỗi nhớ mong về cô - đáp ứng tất cả mọi nhớ mong khát khao anh đã và đang làm với cô.
“Em có biết những gì anh muốn làm cho em không?” anh nói khàn khàn.
Cô lắc đầu, mở miệng ngậm mút vành tai của anh tiếp đến dùng đầu lưỡi hướng về phía trước dái tai bóng bẩy kia, sung sướng lắng nghe giọng nói mê hoặc quen thuộc vang lên bên tai.
“Mọi thứ,” anh thở ra. “Anh muốn làm mọi thứ cho em, Josephine, và hơn thế nữa.”
Anh bắt đầu giật quần lót xuống; có lẽ đang đắm chìm trong dục vọng cho nên anh không có ý định bế cô vào phòng ngủ. Thông qua đôi mắt đang khép hờ, cô lén nhìn xuống phần hạ thân của anh có thể thoái lui nếu như cô không muốn anh nhiều đến vậy. Cô ngờ bất kể anh có đưa cô đến phòng ngủ hay không thì loại dục vọng này cũng không hề bị ảnh hưởng. Cô giật tung chiếc áo sơ mi anh thoát khỏi cái quần, nhanh chóng giúp anh cởi nó. Thề rằng cô nghe thấy tiếng rên kích tình theo từng hành động của cô.
“Oh, cưng” anh say tình ngẩng đầu nhìn thẳng cô qua đôi mắt xanh da trời đang chìm đắm trong nhục dục. “Cưng ơi!”
Mùi vị cô thật ngọt khiến người ta say mê, chiếc lưỡi linh hoạt của anh đùa bỡn một hồi trên môi dưới của cô, tiếp đó lại thay đổi phương hướng đẩy lưỡi tiến vào khoang miệng thơm mát lùng sục, khám phá sâu bên trong, đầu lưỡi chạm nhẹ vào lưỡi cô khiêu khích nó đáp trả. Cho đến khi không thể chịu đựng được nữa, anh sốt ruột quét hết thức ăn trên bàn qua một bên, đặt cô lên bàn bếp; cô cảm thấy một cảm giác hoang dã, ngất ngây.
Chúa ơi! Cô khiến anh điên cuồng. Anh cởi phẳng chiếc áo sơ mi ném xuống đất, cẩn thẩn nhìn thân thể trần truồng trước mắt, chống tay trên mặt bếp thu hẹp khoảng cách giữa cả hai. Tóc cô được thả tự do, cực kỳ hoang dã nhưng cũng cực kỳ khiêu gợi - phủ lên bộ ngực trắng sữa, má thì ửng hồng còn đôi mắt xanh lá thì lấp lánh như ánh sao.
Anh cảm giác sự ẩm ướt theo mỗi cái đẩy của mình và sau đó đâm tùy ý vào trong cô với với tiếng rên rỉ hoan hỉ. Cô cứ thế mà co thắt không ngừng.
Josephine đã không chuẩn bị cho cơn xúc động mạnh mẽ, đầy đủ này. Cô lên đỉnh cực khoái làm toàn bộ cơ thể run rẩy trong vòng tay anh trước cả khi nghe thấy tiếng thở êm ái, dịu dàng kia. Trải nghiệm thực tế giúp cô một vấn đề, ý thức khó mà kiềm chế điều khiển được được cơ thể.
Lần đầu tiên cũng như bây giờ không phải là quá cường điệu. Nó luôn thật tuyệt vời với người đàn ông này. Cô thì thầm vào tai anh. “Cảm ơn.”
Anh sắp hỏi cô cảm ơn anh về điều gì thì chuông điện thoại cũng bắt đầu reng. Trong trạng thái mất phương hướng và buồn ngủ, Josephine tự động vương tay bắt nó. Blake than “Em cứ lờ nó đi.”, nhưng cô chỉ mỉm cười.
“Hello?” cô ngáp dài nhưng ngay lập tức rơi vào tình trạng bất động một hồi khi nhận ra giọng nói đầu dây bên kia, mồ hôi lạnh thấm đẫm trán cô. Cô trao điện thoại cho anh. “Của anh”. Tông giọng cô rung từng hồi, cô nói “Đó là Kim.”