Blake nhún vai. “Tôi đoán tôi đến giải quyết hậu quả.”
Vẫn cảm thấy như thể cô đang mắc kẹt giữa cơn ác mộng. Josephine nhìn chòng chọc anh với vẻ khó hiểu. “Sự đồng tình này có ý nghĩa gì?”
Đôi mắt anh hướng về phía cô, chú ý đến xương đòn mảnh khảnh của cô và cái cách xương hông nhô ra được che chở bởi chiếc váy.
Như một người mẫu, cô luôn luôn giữ dáng dấp mảnh khảnh, thon thon, nhưng giờ đây chỉ cần một làn gió nhẹ cũng có thể cuốn cô bay xa hàng trăm dặm. Cuộc hôn nhân giữa cô và thằng em họ của anh đã biến cô thành cái bóng ma của chính bản thân mình.
“Làm thế nào mà hắn ta có đủ khả năng xoay sở được như vậy?” anh gặng hỏi.
Josephine nhìn ngây ra, bởi vì những từ vừa nói thật khó hiểu. Thiết nghĩ nó chẳng ăn nhập đến hoàn cảnh hiện tại. “Gì cơ?”
“Tôi nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu em chịu xem qua tài chính của mình.” Anh nghiến răng.
Tất cả những gì cô thấy là đôi mắt xanh da trời như muốn thiêu đốt cô. “Tài chính?” cô lặp lại.
Mặc dù dựa theo linh cảm nhưng Blake hiểu rõ thằng em họ vừa đủ để ngờ rằng hắn ta có thể đã lấy nhiều hơn là quần áo. “Em nên kiểm tra. Chẳng mất mát gì đâu?” anh lặng lẽ nói. “Ngẫm nghĩ liệu Luke có tài trợ cho chuyến du lịch bằng chính thành quả từ công sức lao động của hắn hay không?”
Ý thức hoang mang, sợ hãi mà cô cảm thấy làm cho máu cô như đóng băng, và tuy cô lắc đầu phủ nhận song cô không thể dừng bản thân cô nghi ngờ về điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Luke sẽ không lấy tiền của cô chứ? Đã đủ tệ khi anh bỏ đi cùng với người bạn của cô - chắc là nó không thể tệ hơn điều đó được nữa?
Cảm thấy đôi mắt của Blake dõi theo, cô đi đến bàn làm việc tìm số điện thoại ngân hàng. Cô nhấc điện thoại lên và bấm số. Khi có người trả lời cô nói run rẩy. “Vui lòng cho tôi biết số dư tài khoản hiện tại và hãy kiểm tra luôn sổ tiết kiệm dùm tôi?”
Nhân viên ngân hàng thông báo tổng số tiền đã được rút ra, cô điếng người khi nghe thông tin đó, những ngón ta cô cứ thế run lên lúc cô quay người lại bắt gặp đôi mắt sắc bén của anh.
“Cả hai tài khoản đều trống rỗng” cô nói với âm giọng chết chóc. “Anh ấy thực sự đã lấy tất cả.”
Miệng anh mím chặt, hối tiếc cho một con kiến chăm chỉ để rồi mất tất cả cho thằng em họ xinh trai, nóng nảy của anh. “Có vẻ như Luke quý báu của em chẳng khác hơn một tên trộm vặt.”
Cơn hoảng loạn tăng cao đã nhanh chóng biến thành cơn đại hồng thủy. “Ôi trời ơi.” Cô thở ra. “Anh ấy không thể làm điều đó.”
“Trời, làm như thể nó quan tâm đến suy nghĩ mọi người” một tiếng thở dài thất vọng. “Tôi đã bảo với em, em thật là khờ vì cưới hắn ta, Josephine! Cả đời tôi hiểu rõ về hắn - Tôi biết hắn sẽ trông giống cái loại gì. Em nên nghe lời tôi.”
Đúng vậy, cô nên nghe lời anh, nhưng làm thế nào cô có thể, khi nhận thức của cô về anh đã bị vấy bẩn, thành kiến từ đêm cô trải qua cùng anh và nằm trong vòng tay mạnh mẽ của anh. Thực tế phũ phàng là anh không muốn cô sau đó.
“Liệu nó có khiến anh cảm thấy tốt hơn không khi tôi cũng bảo anh giống như vậy?” cô hỏi. Sự phẫn nộ được nghe ra trong từng từ cô nói.
Anh lắc đầu. “Em phải thông báo cho cảnh sát.”
“Cảnh sát?” đó là điều không tưởng tượng nổi, chắc rồi, báo cáo chuyện chồng cô với cảnh sát?
“Dĩ nhiễn em sẽ gọi” anh nói thiếu kiên nhẫn. “Luke quý báu của em không có quyền bòn rút em đến khánh kiệt. Tôi cho là tất cả số tiền đó là do em kiếm phải không?”
Tất nhiên là do cô kiếm ra. Nghiệp “diễn xuất” của Luke đã bốc hơi trong suốt thời gian hai người lấy nhau. Họ sống bằng số tài sản mà cô đã kiếm nhờ vào nghề người mẫu. Cô phải tự trả chi phí tại trường theo chuyên nghành kinh doanh. Tất cả đều phục vụ cho mục đích tương lai và thật tế cô đã dùng một chút ít trong số tài sản nhỏ cô cố gắng kiếm được.
“Đúng vậy.” cô nói đều đều. “Nó là tiền của tôi.”
“Chà chà, ngạc nhiên, ngạc nhiên thay.” Anh nói thầm.
Những giọt nước mắt chảy dài xuống hai gò má, một hương vị mằn mặn chảy trên miệng cô. Cô ngước nhìn lên người đàn ông không hề nao núng đang đứng trước cô. “Oh, Blake.” Cô thì thầm, mặc dù cô còn hận anh nhưng hiện tai anh chính là cái phao duy nhất cô có thể bám vào “Tôi sẽ làm cái quỷ gì khi không có tiền?”