Josephine nhìn Blake hoài nghi. “Anh và Kim đã hủy hôn ước?”
Anh mím chặt môi. “Đó là những gì anh muốn nói.”
“Nhưng tại sao?”
Blake nhìn cô chằm chằm, anh nghĩ cô nên quan tâm đến mớ lộn xộn của đời cô trước khi lo về chuyện của anh. “Anh không nghĩ nó có liên quan đến em? Tại sao em không thu xếp hành lý ngay bây giờ, và chúng ta sẽ thẳng đến London?”
Vẫn choáng váng trước tốc độ thay đổi đang xảy ra với cô, Josephine quăng quần áo vào trong vali, để Blake một mình ở phòng khách.
“Em có thể rao bán nơi này” cô đề nghị, một khi cô thu xếp xong. “Đó là cách em có thể trang trải mọi thứ.” Và ít nhất cô sẽ có một khoản tài chính đáng kể, cộng thêm tiền lương anh sẽ trả cho cô.
Anh gật đầu. “Chúng ta đi thôi?”
Anh xách hành lý dùm cô trong khi cô khóa cửa và an tọa trên ghế trong chiếc xe hơi sang trọng của anh. Anh bắn cho cô một cái nhìn chớp nhoáng rồi vặn chì khóa, buộc mắt anh ngước lên mặt đường ngay lập tức, hai bàn tay nắm chặt vô lăng.
Anh đã thuyết phục cô thay chiếc váy mát mẻ đó bằng chiếc quần jean, áo thun kín cổ. Làm sao anh tự cho phép bản thân anh quên cái cách cô hạ đo ván anh như thế nào - với cặp chân dài, thon thả một khi nó háo hức quặp lấy cơ thể anh.
Lắc đầu anh tự nhủ bản thân mình hãy quên đi.
Josephine cố gắng chợp mắt trong cuộc hành trình đến London, nhưng không có gì có thể dừng những suy nghĩ xoay mòng trong đầu cô. Luke đánh cắp tiền và bỏ đi cùng với bạn thân cô. Cứ như giáng một cái tát cuối cùng vào mặt cô.
“Anh có thể lần theo hắn ta, em biết đấy.” Blake nói một cách cẩn trọng.
Cô mở mắt ra và quay sang nhìn vào một cái bóng bên cạnh. “Như thế nào?”
“Có rất nhiều cách.”
Mọi thứ sẽ dễ dàng thôi nếu anh đủ giàu có. “Em không biết.” Cô có thể chịu đựng khi gặp lại Luke hay không? Họ sẽ nói gì với nhau?
Blake nhìn gánh nặng đè trên vai cô, thầm tự hỏi điều gì đã xảy ra cho cuộc sống cô. Luke để lại một vết thương lòng khó phai? Và tại cái quỷ gì cô lại cho phép hắn ta làm thế?
“Có thể em đang hy vọng hắn hồi tâm chuyển ý quay trở về bên cạnh em?” anh đay nghiến. Anh không đợi cô trả lời, phía xa xa một căn hộ đồ sộ nguy nga đã ở ngay trước mặt họ. “Chúng ta đến nơi rồi.” anh nói dịu dàng.
Một khi bước vào bên trong ngôi nhà sang trọng này, một thực tế mà Josephine vừa mới nhận ra cô đang ở đâu và ở với ai. Chẳng phải chính cô đã lờ đi sự cảnh báo rồi tự đồng ý sống gần gũi với người đàn ông đã làm tình nguyên đêm với cô và sau đó bỏ rơi cô mà không thèm nhìn lại?
Cô nhìn xung quanh, mong mỏi giấc ngủ sẽ giải thoát cô khỏi tình trạng hiện giờ. “Tôi sẽ ngủ ở đâu?”
Miệng anh cứng lại, càng tránh xa cô bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Tuy nhiên sự công kích mạnh mẽ từ phía bộ ngực cô nhắc anh một cảm xúc rất thực, rất khao khát, cái vật nam tính dần chuyển mình.
“Anh sẽ chỉ cho em.” Anh ra hiệu cô đi theo anh vào phòng ngủ dành cho khách, nơi có một cái giường to chiếm gần hết diện tích trong phòng. Khi anh đặt va li xuống, anh tự hỏi cô sẽ mặc gì ngủ trong trong những ngày này.
Josephine nhìn xung quanh để tránh ánh nhìn đắm đuối trong mắt anh. “Nó thật đáng yêu. Cảm ơn anh.”
“Ngay bây giờ em có muốn lên giường?” anh hỏi mượt mà.