Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi

Chương 14: Chương 14: Tổng giám đốc có thể bồi thường cho tôi chứ?!




Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.

Tác giả: Chó Sủa.

***

Chương 14: Tổng giám đốc có thể bồi thường cho tôi chứ!?

Trong không gian tối đen như mực vang lên tiếng rên rỉ không ngừng. Tiếng thở hập hừng của người đàn ông cùng tiếng hà hơi thở gấp của cô gái. Âm thanh cứ phát ra một cách tự nhiên như vậy, khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy ngại ngùng đỏ mặt.

Đó không phải là một căn phòng kính, mà như đại sảnh của nhà Trắng, chứa cả hàng trăm người đang tụ họp ở đó. Đột nhiên một tên bước vào.

- Ông chủ, đây là những gì ông bảo chúng tôi tìm.

- Cút!!

Một giọng nói trầm lạnh của người đàn ông vang lên. Tuy vừa hoạt động xong nhưng anh ta vẫn toát ra vẻ điềm tĩnh hiếm thấy. Tên vừa báo cáo nghe thế liền nhanh chóng bước đến đưa tận tay một bao giấy. Cô gáo trên giường lập tức hốt hết quần áo trần truồng chạy nhanh ra ngoài.

Anh ta lấy áo choàng mặc vào ngồi ung dung trên ghế với dáng vẻ quí ông. Anh bốc trong bao giấy ra một xấp hình, là hình của một cô gái cực kì xinh đẹp. Khiến cho một kẻ không mê nữ sắc như anh cũng phải ngắm nhìn.

- Thật xinh đẹp.

Anh ta không chủ động được thốt lên một câu mê người. Anh ngửa người ra sau cười tà rồi cầm tấm hình chụp được Lục Tuyến Yên với nụ cười hình bán nguyệt nhìn xuống.

- Em ấy đang nhìn ta.

Bỗng nhiên anh ta thay đổi sắc mặt liếc sang ba tên đang quỳ chân tại đó. Ném cho chúng một ánh mắt chết chốc, khiến hắn toát mồ hồi lạnh muốn tự tay đào hố chôn mình sẽ nhanh hơn.

- Bắt cô ta về đây. Còn nếu không đừng mong gặp lại vợ con của mình.

Đây cũng là lần đầu tiên anh tha thứ cho lỗi lầm của thuộc hạ. Cũng là lần đầu anh phá lệ, cái luật lệ đã được định sẵn của bản thân.

- Tôi muốn em phải rên rỉ dưới thân tôi.

...

Khi tỉnh dậy, Lục Tuyến Yên cứ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một không gian màu trắng xóa của bệnh viện. Ai ngờ đâu lại là cái trần nhà đen thui. Cái màu chủ đạo trắng đen này rất là quen. Đây chẳng phải là phòng của hắn? Chỉ khác mỗi cái giường. Là giành cho hai người.

Đến bây giờ mới để ý, cái giường này rộng kinh. Hắn ta cao chắc cũng phải một mét chín chứ ít.

Bước hai chân xuống chân giường thì một cơn đau ùn đến. Lục Tuyến Yên nhăn mặt ôm lấy cánh tay của mình. Chỉ là một viên đạn đánh bay qua, mà có thể gây thương tích và đau đớn như thế?

Cô nhìn cái đồng hồ vẫn còn trên tay mình. Bằng giờ này ngày hôm qua. Tức là đã ngủ được một ngày trời rồi. Chắc cũng vì cái sự biểu tình khốc liệt của cái dạ dày cô mới thức dậy và tỉnh táo như thế này.

Lục Tuyến Yên mở cửa phòng rón rén nhìn xung quanh. Khi đói mũi cô sẽ rất nhạy cảm, chỉ cần hít hít vài lần lập tức lần ra được mùi thức ăn. Và nó đang ở tầng một, ngay tại trong nhà bếp.

Nhìn xung quanh một lần nữa, không có ai ở đây cả. Vậy ai là người đã đưa cô về nhỉ?!

Đi ngang qua bộ bàn ghế salon, Lục Tuyến Yên vô tình lướt mắt qua xấp tài liệu trên bàn. Cái thứ mà khiến cô chú ý chính là cái hình thù viên đạn in đặc trưng trên kia. Đó không phải như loại đạn thông thường. Vẻ ngoài ban đầu của nó thì đúng như thế nhưng thật sự khi viên đạn chạm đến mục tiêu của mình, cả thân đạn nó bung ra những cây kim dài và nhọn đâm hẳn vào mục tiêu. Và trên đó cô còn thấy nó tẩm một loại dịch màu tím. Có lẽ là chất độc

Cô vẫn chăm chú chống hai tay trên đầu gối nhìn nó. Bỗng nhiên nó bị rút đi khiến Lục Tuyến Yên giật mình nhìn lên. Cái bóng dáng to lớn của hắn che luôn cả tầm mắt của cô.

- Lung tung.

Cô ngước mặt lên nhìn hắn thì bỗng giật mình. Thân hình hắn to lớn cộng với việc cô đang chống hai tay lên đầu gối dần khiến mình nhỏ bé đi, như một người tí hon trước mặt người khổng lồ. Lục Tuyến Yên khẩn trương đứng thẳng vô tình làm đau vết thương bên cánh phải. Cô đau xót ôm lấy nó.

Thấy Lục Tuyến Yên bị như thế Mặc Băng Tước cảm thấy có hơi bối rối. Hắn đưa tay lên chạm vào vai cô.

- Có sao không?

- Cảm ơn.

Có lẽ là do chất độc từ viên đạn. Cơn đâu này không phải cơn đau như một con dao chém phải mà giống như một cái rìu bổ đến hơn. Đau thấu tận da thịt khiến Lục Tuyến Yên nhăn mặt ôm mãi.

Mặc Băng Tước đứng dậy quay lưng vào bếp. Lục Tuyến Yên nhìn theo bóng lưng hắn.

- Khả Sanh đâu rồi?

Thường thường cô vẫn thấy Khả Sanh ở nơi này ở với hắn, nấu cho hắn ăn. Mà hôm nay hắn phải tự mình vào bếp nên không kiềm được mà hỏi hang một chút.

Hắn tắt nồi cháo, tay dùng khăn lau đi vết dầu dính trên thành cái bếp. Bỗng nhiên hắn cảm thấy uất ức, bây giờ cũng chỉ còn hắn và cô, mà người nghĩ đến lại chính là Khả Sanh. Vậy là cô đang xem hắn là không khí?

- Ở công ty.

Thật sự là Lục Tuyến Yên rất để ý, từ trước đến giờ nói chuyện với hắn chưa một lần nào hắn sử dụng chủ ngữ cả. Cô không thích cái kiểu nói chuyện không đầu đuôi đó cho nên quyết định, sẽ không hỏi hang những chuyện lặc vặt với hắn nữa. Chỉ lần cuối này thôi. Một lần này nữa thôi.

Lục Tuyến Yên đứng dậy tiến vào phía nhà bếp. Bằng mọi giá phải đòi lại số tiền lương đã mất. Nhưng khi cô vừa quay vào thì hắn đã quay ra. Trên tay cầm một nồi cháo nóng hổi. Mùi hương nó thơm phức xộc vào mũi. Lục Tuyến Yên như một chú thỏ nhảy nhảy lại phía bàn ăn.

- Thơm quá! Là anh nấu sao?

- Cô có bản sao của mình à.

Lục Tuyến Yên bật cười, đây là câu đầu tiên hắn nói với cô đầy đủ đuôi đầu, lại còn dễ hiểu nữa. Cô không đợi hắn nói gì lấy muỗng múc cho mình một bát rồi cho hắn một bát.

- Anh không ăn sao?

- Cho cô.

Hắn nói hai chữ rồi cầm muỗng nhàn nhã ăn cháo trong bát. Còn Lục Tuyến Yên thì thản nhiên ăn với tốc độ thần tốc. Hắn chỉ mới ăn một chén mà cô đã ăn đến ba.

- Ngon quá! Thật là khó tin nồi cháo này lại là do một người đàn ông nấu.

Thấy cô cười nói ăn một cách vui vẻ như thế, nhìn nụ cười tỏa nắng của cô khiến trái tim lạnh lẽo của Mặc Băng Tước ấm dần. Từ trước đến nay chưa một ai hòa nhã với hắn như thế.

- Này, tổng giám đốc à sao anh lại đưa tôi về đây?

Khuôn mặt Mặc Băng Tước lập tức đen lại. Hắn ngồi thẳng người tiến về phía salon.

- Qua bên kia.

Không gian đang rộn rã trong tiếng cười của Lục Tuyến Yên thì bỗng nhiên tuyết lại rơi xuống. Lục Tuyến Yên cố gắng ăn thêm hai bát nữa cho hết nồi rồi mang vào bếp. Cô rửa tráng qua cái nồi úp lên rồi đến bên ghế salon như hắn nói.

Cô ngồi đối diện hắn.

- Chuyện gì sao?- Lục Tuyến Yên vẫn rất cố gắng để câu nói mình tự nhiên nhất có thể. Vì nhìn thần sắc của hắn như muôn đâm bể cái bàn thủy tinh trước mặt lòng cô lại run lên vài nhịp.

- Cô là ai?

Nghe hắn hỏi thế hai mắt Lục Tuyến Yên liền trở nên cảnh giác. Đây chỉ là bản năng vốn có của cô mà thôi.

- Tôi chẳng phải là Lục Tuyến Yên, trợ lí mới của tổng giám đốc sao?

- Chiếc xe đó là loại hình có một không hai trên thế giới. Là do yêu cầu của tôi mà được chế tạo nên. Làm sao mà cô lái được nó, để trốn khỏi lũ kiến kia?

Nhìn gương mặt đầy sự nghiêm trọng của hắn Lục Tuyến Yên bất giác rùng mình. Chỉ là lái được chiếc xe thôi mà.

- Tôi chỉ là thực hiện theo quán tính. Tôi chỉ biết nhất hết nút, sử dụng hết các chức năng mà xe anh có để thoát thân mà thôi. Cũng may chúng ép tôi vào làn đường giành cho người đi bộ cho nên mới lật ngược được tình thế. Cái này chỉ là may mắn thôi tổng giám đốc. Anh đừng nhìn tôi như thế, ngại lắm đấy.

Hắn nhìn thần sắc của cô khi nói nhẹ nhàng gật đầu.

- Chuẩn bị. Tôi và cô đi gặp một người. Cho cô ba phút.

- Tôi không có đồng phục ở đây, và cả nó bị rách một bên rồi.- Vừa nói Lục Tuyến Yên vừa ôm lấy cánh tay bị thương của mình.

- Trong phòng thay đồ.

Lục Tuyến Yên nghiêng đầu nhìn hắn.

- Tổng giám đốc, anh thật là chu đáo nha.

Trong lúc chờ đợi Khả Sanh gọi đến cho hắn thông báo tình hình và cũng cho hắn biết ba tên đó là người của ai.

Mộ Vấn Lập, chính là một đại ca số một xã hội đen. Mặc Băng Tước không hiểu sao chính mình lại lọt vào tầm mắt của hắn.

- Tăng cường phòng vệ bên cơ sở ba đi.

Nói xong hắn tắt máy khoanh tay dựa người ra sau. Đôi mắt nhắm lại nghiền ngẫm. Hắn đã từng nghe nói, một khi ai đó lọt vào mắt của Mộ Vấn Lập thì có chạy đằng trời cũng không thoát.

Vừa vặn canh chính xác thời gian hắn nhìn lên phía cầu thang. Quả nhiên hình bóng cô gái ấy đã bước xuống. Trên người khoác lên một bộ đầm xám tuyệt vời, và nó là một đôi với bộ vest mà hắn đang mặc đây.

Thấy hắn nhìn mình, Lục Tuyến Yên vẫn muốn nhịn nữa nhưng lần này là không và không. Cô lao nhanh xuống cầu thang bằng đôi chân trần chạy đến trước mặt hắn.

- Cái này là sao? Chẳng phải là đồng phục. Vậy anh muốn tôi đi đâu chứ?!

- Đừng hỏi nhiều. Tôi không có đem cô đi bán.

Lục Tuyến Yên nhìn lại mình trong tấm gương phản chiếu của cái tủ đối diện. Trông nó cũng được, nhưng mà bó sát quá nên có chút ngượng ngạo. Còn cả cánh tay trong suốt nữa, ôi cháy hết da cô mất. Nhưng may mắn là bộ đầm này còn có áo khoác ngoài nữa cho nên cũng có hơi yên tâm một chút. Rốt cuộc là hắn muốn đưa cô đi đâu cơ chứ?!

Trong lúc cô nhìn mình trong gương, hắn cũng không kiềm được mà liếc nhìn cô một chút. Hắn nhìn từ dưới lên trên của cô, từ đôi chân nõn nà đến vòng eo không tí mỡ. Và còn cả vòng một đầy đặn, chiếc đầm để lộ sương quai xanh của cô ra ngoài, cái hình thù chết người đó khiến hắn không kiềm được mà liếm lưỡi một cái. Cuối cùng là khuôn mặt, một tỉ lệ trên cả tuyệt vời. Cũng là lần đầu tiên hắn thấy một chiếc cằm vline đẹp như thế. Mũi cô cao, nhưng cũng không cao quá, bờ môi không quá dày, đôi mắt đen láy hút hồn lấy không biết bao nhiêu người. Mặc Băng Tước bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ với bản thân, thật sự là bây giờ hắn rất muốn kéo cô lên chiếc giường giành cho hai người vừa thay và tẩn cô một trận. Nhưng cũng vì lòng tự trọng của hắn, Mặc Băng Tước không bao giờ lăn lộn với người đó lần thứ hai trên giường.

- Đến giờ rồi. Đi thôi.

Thật ra chuyện trang phục Lục Tuyến Yên cũng không quan tâm lắm nên khi quên xe lập tức quên mất. Trong đầu bây giờ chỉ toàn để ý đến việc làm sao để lấy lại số lương. Nhưng rồi cô lại nhìn lên phía bàn xe, vết viên đạn gây ra vẫn còn đó. Đây không phải một loại đạn gây nổ. Cô chỉ biết như thế.

- Tổng giám đốc à. Thật ra xe của anh...

- Cuối tháng này có thưởng.

Nghe xong Lục Tuyến Yên trợn tròn mắt. Có phải... hắn đọc được suy nghĩ của cô hay không? Lục Tuyến Yên nén lại nụ cười vui mừng quay mặt sang phía cửa sổ giơ lên thành nắm đấm. Đối với cô, tiền là thứ không thể thiếu và cũng là thứ phải có thật nhiều, phải nhiều hơn những sợi tóc trên đầu và những sợi lông trên người cô.

Hai mắt Lục Tuyến Yên vì vui mừng mà sáng rực lên, trên môi nở một nụ cười kiềm nén. Cô muốn giấu nhưng chỉ cần hắn liếc mắt một cái đủ thấy. Hắn nhìn cô và cười nhẹ, trông cũng đáng yêu.

Cô và hắn, trên xe cùng nhau đến một nhà hàng lớn ở trung tâm thành phố.

- Ngồi yên đấy.

Lục Tuyến Yên định mở cửa xe để ra ngoài thì bị hắn ra lệnh làm cứng người. Hai mắt cô nhìn hắn từ lúc rời ghế ngồi đến khi hắn sang cửa bên này mà mở ra. Lúc cô bước ra ngoài hắn còn đặt tay che trên đầu, giống như cô là tiểu thư còn hắn là tiểu tớ vậy. Lục Tuyến Yên ngơ ngác bước ra khỏi xe đứng bên cạnh đợi hắn đóng cửa lại.

- Khoác tay tôi.

Rồi cô cũng làm theo lời hắn và cùng hắn đi vào trong trước ánh mắt của bao nhiều người. Sao cứ thấy giống như hai người là tình nhân thế nhỉ.

- Tổng giám đốc.

- Gọi là Băng. Nhớ chưa?

Lục Tuyến Yên không nói gì nữa ngoan ngoãn đi theo hắn. Sau lần này biết đâu lại được thưởng thêm hoa hồng. Nếu giống như cô đoán là hắn muốn cô làm tình nhân thì cũng chỉ cần ngồi yên như một pho tượng là được.

Không gian bêntrong nhà hàng rất rộng lớn. Đã vậy nó không phải chỉ có một mà là ba, bốn hoặc đến tận năm. Không những thế nơi nào của nó cũng chật kín người. Lục Tuyến Yên cô gắng kìm hãm cơn ngạc nhiên của mình lại tiêos tục nhanh chân theo hắn.

- Tổng... Băng à, anh có thể bước chân ngắn một chút không? Em... em không theo kịp.

Hắn đã bảo cô gọi hắn là Băng khi hai người chỉ mới gần đặt chân vào cổng nhà hàng. Cho nên cô cũng nhận ra tai mắt nơi này không phải chỉ phát ra từ một nơi. Nếu muốn có lương bổng nhiều thì cô phải diễn, phải làm theo hắn bằng mọi giá.Chỉ cần vẫn trong phạm vi lương tâm cô là được.

Nghe hắn nói thế Mặc Băng Tước liền giảm tốc độ âu yếm nhìn. Lúc ấy cô cũng nhìn hắn và bốn mắt nhìn nhau. Lục Tuyến Yên nhìn thấy được đôi mắt hắn bây giờ chẳng còn bao nhiêu sự lạnh lẽo mà thay vào đó là sự ấm áp dịu dàng tràng đầy như ánh nắng của buổi sớm mai. Trái tim cô bỗng loạn nhịp nhảy lên xuống dữ dội hơn, hai má bắt đầu đỏ lên nhưng mắt vẫn cứ nhìn hắn, và rồi cô ngoảnh đi cúi đầu xuống đất. Nhìn đôi chân hắn bước chầm chậm mà đi theo.

Đôi tai cô ù đi, cảm giác như xung quanh chỉ còn loạt soạt tiếng bước chân của hai người.

- Ngồi xuống.

Vẫn là câu từ cộc lốc nhưng lần này có vẻ dịu dàng hơn. Lục Tuyến Yên và Mặc Băng Tước ngồi xuống một cái bàn rộng và trống. Bên kia còn đến ba chỗ ngồi nhưng nó lại cách xa của cô và hắn. Lục Tuyến Yên nhìn sang phía các nhân viên đang bưng bê thức ăn ra ngoài mà chảy dãi. Nhưng vừa nãy hắn cũng đã cho cô ăn no rồi. Nếu bây giờ ăn nữa thì sẽ thành heo mất.

- Băng à!! Anh dắt em đến nhà hàng năm sao mà lại để bụng em no như thế này. Anh muốn em thèm chết đúng không?- Cô thương cảm nhìn hắn thấy đau lòng cho cái bụng của mình.

Mặc Băng Tước nhìn và đánh giá khả năng diễn xuất của cô. Phải xem là hơn ngoài mong đợi của hắn. Lục Tuyến Yên tự nhiên, như một diễn viên chuyên nghiệp.

- Không lẽ thức ăn do anh nấu không ngon bằng nhà hàng năm sao sao?

Hắn hạ thấp giọng vế sau xuống yêu kiều nhìn cô. Cùng lúc ấy chủ nhân của những chiếc ghế kia cũng đã đến. Là đôi vợ chồng cùng một cô gái vô cùng xinh đẹp cùng với đôi mắt sắc xảo, mũi cao Tây, cằm nhọn với tỉ lệ cực chuẩn vline. Nhưng, nhìn qua một lần cô cũng đủ nhìn ra, cô gái này đã đi gọt cằm. Rõ ràng nếu chú ý nhìn kĩ thì sẽ nhận ra ngay hai bên má cô ấy không cân xứng một chút nào.

Cô gái đi sau đôi vợ chồng kia ngồi xuống ghế bên cạnh Mặc Băng Tước. Trông thấy Lục Tuyến Yên ngắm nhìn mình liền đưa cái thái độ kiêu ngạo trước mặt cô. Môi nhếch lên, như kiểu rằng mình xinh đẹp lắm. Nhưng cũng là ánh mắt đó, nó rất nhanh chóng đổi sang ánh mắt kinh miệt đầy sự tò mò.

- Băng Tước à, là ai đây?- Cô ta nói tay chỉ thẳng vào Lục Tuyến Yên.

Hành động này là hàng động mà Lục Tuyến Yên ghét nhất. Cho nên chỉ trong chưa đầy mười giây ngồi xuống cô liền có ác cảm với cô gái này. Lục Tuyến Yên trừng mắt khoác lấy tay Mặc Băng Tước nhìn đi đâu đó. Cô không cần phải nhìn sắc mặt họ, chỉ cần họ nhìn thấy hành động này là được.

- Tên của tôi đến lượt cô gọi?

Mặc Băng Tước lạnh lùng nhìn cô ta. Chỉ hận không thể chém chết người ngay bây giờ. Đương nhiên chỉ có mình Lục Tuyến Yên cảm nhận được nó nhưng không biết lí do tại sao hắn lại có cảm giác như thế. Chắc là họ có quen biết từ trước.

Nhận được ánh mắt như thế từ hắn nhưng cô ta vẫn không chùn bước, vẫn là mặt dày nói.

- Em lấy tư cách là vợ tương lai của anh. Chúng ta sớm muộn gì cũng về một nhà mà thôi.

Lục Tuyến Yên nhíu mày, không ngờ lại có người không thẹn sĩ diện có thể nói ra những câu nói đó. Thường thường chỉ bắt gặp nó trên những câu chuyện ngôn tình, không ngờ nó cũng là một trong những cái tạp nên nghiệp sống. Cô vẫn không im lặng được lên tiếng.

- Băng, cô ta là ai vây?

Lục Tuyến Yên đã cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể. Dù sao đây cũng là nơi đông người, cô không muốn gây sự chú ý.

- Câu đó phải do tôi hỏi cô.- Người phụ nữ duy nhất ở cái bàn này lên tiêng. Và rõ ràng là nhắm thẳng vào cô.- Cô là ai mà có quyền lên tiếng ở nơi này?

- Xin lỗi, tôi cũng là một con người giống như bà mà thôi.

- Cô... dám trả treo như vậy?

- Vậy bà có tư cách gì nói chuyện với vợ tôi?- Mặc Băng Tước lên tiếng nhìn lướt qua mắt bà ta. Hắn cảm thấy kinh tởm, không muốn làm ô uế tầm nhìn của mình.

- Băng Tước!!

- Ô!! Tống Đăng Tường cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi à?

***

Chương 15: Cô ấy là vợ tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.