Lén Lút

Chương 4: Chương 4




Ban đêm trời đổ tuyết, rơi đến tận sáng sớm vẫn chưa ngừng.

Buổi sáng Cận Uyên kéo rèm ra, trên cửa sổ kết một tầng sương bạc. Anh vào phòng bếp mở tủ lạnh, trong đó chỉ có trứng gà và rau củ, không hề có điểm tâm như tối qua anh đã nói với Lâu Tự.

Bản thân Cận Uyên không có niềm yêu thích đặc biệt gì đối với đồ ngọt, mở cửa hàng cũng chỉ vì muốn tạo cơ hội tiếp cận người kia.

Mỗi ngày anh đều mang điểm tâm về nhà. Mang về rồi nguyên cả túi sẽ được để yên trên bàn, qua ngày lại ném nguyên vào thùng rác.

Liên tục cả tuần nay Cận Uyên luôn mang theo túi to điểm tâm một mình về nhà, mỗi lần như vậy anh sẽ tưởng tượng việc bất ngờ gặp được con mồi nhỏ của mình trên đường.

Sau khi gặp được sẽ đưa toàn bộ đồ ngọt cho hắn. Hắn sẽ ăn đồ anh đưa, sẽ lộ ra nét mặt vui vẻ thỏa mãn, sẽ ngọt ngào cảm ơn mình. Chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng từ đó Cận Uyên lại tìm được cảm giác thỏa mãn.

Mà tối hôm qua đúng lúc anh nhìn thấy Lâu Tự đi vào hành lang. Đây chắc chắn là cơ hội cực tốt, anh có thể giả vờ “tình cờ” gặp Lâu Tự, nhân tiện đưa món quà mà mình chuẩn bị đã lâu cho hắn. Anh bước nhanh theo Lâu Tự, nhưng đến lúc vào hành lang anh lại thả chậm bước chân, lén lút theo sau hắn.

Anh rón rén từng bước đi theo, hai người cách nhau một tầng lầu, trong hành lang âm u mù mịt ngẩng đầu cũng chỉ có thể thấy được bóng lưng mờ ảo của Lâu Tự. Vừa không chú ý xung quanh, âm thanh Cận Uyên đạp lên giấy bạc dưới chân vang lên rồi lại bị tĩnh lặng chiếm lấy, phảng phất quay về thời còn học cấp ba kia, anh cũng từng lén truy đuổi hình bóng một cậu thiếu niên, rất lâu rất lâu.

Hôm nay hình bóng kia trùng lên người đang đi phía trước, Cận Uyên có hơi hối hận, anh biết rõ Lâu Tự sợ ma nhưng vẫn cứ dọa cậu, “Cảm thấy người phía trước giống cậu cho nên mới đi theo. Dọa cậu sợ sao?” Xin lỗi, đừng khóc cũng đừng sợ, không phải tôi đến rồi sao, anh… sẽ bảo vệ em.

Một tháng trước lúc cửa hàng bánh ngọt vừa mới lắp đặt thiết bị, Cận Uyên chưa đi tìm chỗ ở mà vẫn ở lại trong tiệm. Lúc Lâu Tự đi làm lúc Lâu Tự tan tầm, hầu như khi nào cũng phải đi qua con đường này. Hôm nay làm ca sáng hay ca tối… Anh đều biết rất rõ.

Anh biết điều khiển ánh mắt của mình, biết lúc nào nên cường liệt lúc nào cần thu liễm. Tiệm đồ ngọt khai trương tại đoạn đường phồn hoa nhất, thỉnh thoảng anh cũng đi ra cùng Lâu Tự, anh đứng bên này đường Lâu Tự đứng bên kia. Qua thật nhiều ngày, con mồi ngốc nghếch cũng dần nhận ra, dừng chân nhìn đông ngó tây lo sợ.

– Anh ở đây này. Anh cũng nhìn thoáng qua xung quanh Lâu Tự, trong chớp mắt đó anh không thể hiểu nổi cảm xúc của mình, vừa muốn bị phát hiện nhưng cũng sợ bị phát hiện, vừa muốn Lâu Tự chú ý nhưng cũng sợ bị Lâu Tự chú ý. Anh lúc nào cũng lén nhìn hắn từ xa, lúc thiếu niên cũng vậy, hiện tại cũng vậy.

Sau này Cận Uyên chuyển vào tiểu khu của Lâu Tự, còn may mắn được ở dưới tầng nhà hắn. Mấy ngày đầu, anh làm gì cũng rất khẽ khàng, sợ bỏ qua bất kì động tĩnh nào của tầng trên. Tiếc thay Lâu tự rất yên lặng, không chạy không nhảy, nhà tuy cũ nhưng cách âm lại rất tốt, anh vốn không thể nghe được động tĩnh của lầu trên.

Buổi tối hôm đó anh cùng Lâu Tự tiến vào thang máy, toàn thân trên dưới đều đen thui lập tức khiến Lâu Tự chú ý.

Theo suy nghĩ của người bình thường, lúc nhìn thấy người kì quặc như vậy nhất định phải cảnh giác, Lâu Tự lại hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này. Hắn đơn thuần đánh giá người bên cạnh, trong mắt không hề mang theo chút ác ý và phòng bị nào, chỉ có tò mò và háo hức.

Cận Uyên muốn giơ tay lên sờ đầu hắn, người vừa ngoan lại vừa ngốc như thế, rốt cục anh nên tiếp cận như thế nào đây. Nhìn ý cười tràn đầy trong mắt Lâu Tự, suy nghĩ của anh có chút điên cuồng, tốt nhất là buộc hắn lại giấu kín đi.

Lâu Tự ra khỏi thang máy, thang máy lại đi lên thêm một tầng. Cận Uyên muốn nhìn hắn thêm chút nữa cho nên sau khi thang máy dừng vội vàng bước nhanh xuống lầu, tựa bờ tường tại góc hành lang hẻo lánh vụng trộm nhìn hắn, không ngờ biến khéo thành vụng lỡ tay đụng trúng công tắc đèn.

Mắt thấy Lâu Tự gấp gáp mở cửa đi vào rồi đóng cửa, Cận Uyên luống cuống đi ra khỏi góc khuất.

Lại dọa người ta rồi. Đứng trước cửa nhà Lâu Tự một lúc, anh nhẹ nhàng chạm tay, xin lỗi.

#

Trong nhà không còn đồ ăn, Cận Uyên mặc đại một bộ quần áo chuẩn bị ra ngoài mua. Lúc mở cửa lại thấy Lâu Tự đang đứng trước hành lang. Cản Uyên sửng sốt, tay nắm cửa cứng còng.

Nhiệt độ trong phòng và hành lang hoàn toàn trái ngược nhau, Lâu Tự thở ra một hơi khói trắng, chào Cận Uyên: “Chào buổi sáng. Thật trùng hợp, tôi mới vừa xuống, anh cũng phải đi làm à?”

Cận Uyên tỉnh táo lại: “Ừm chào buổi sáng. Sao lại không đi thang máy?”

Lâu Tự cười lộ ra tám cái răng, rực rỡ xán lạn, mái tóc nâu nhạt mềm mại khiến hắn tựa như một cậu học sinh sáng sớm chuẩn bị đến trường, “Hôm nay dậy sớm nên muốn đi cầu thang vận động một chút.”

Cận Uyên cười: “Không ngại tôi đi cùng chứ?”

Lâu Tự ngẩng đầu cười đáp: “Tất nhiên không.”

Hai người một trước một sau đi qua cầu thang chật hẹp, Cạn Uyên đi trước, không thể nhìn được bóng hình Lâu Tự khiến anh cảm thấy lo sợ vô căn. Đi thêm hai tầng, anh nhịn không được quay đầu, lời còn chưa kịp nói ra đã bị Lâu Tự đang bước đi đụng vào. Cận Uyên đứng vững giơ tay đỡ Lâu Tự, hai người ôm sát nhau.

Lâu Tự ngẩng đầu, mái tóc mềm mại cọ vào cằm Cận Uyên, “Anh không sao chứ?”

“Không sao. Xin lỗi, là tôi dừng đột ngột.”

“Tôi mới phải xin lỗi, lúc nãy bận suy nghĩ mấy chuyện nên không nhìn thấy anh dừng lại. Xin lỗi.”

Hai người tiếp tục xuống dưới, lần này Lâu Tự đi trước Cận Uyên theo sau, Cận Uyên nhìn chằm chằm bóng dáng người đi trước: “Lúc nãy cậu nghĩ gì vậy?”

“Hả? À…” Lâu Tự ngẩng đầu lên, “Đang nghĩ sao anh lại cao như vậy.”

“Nghĩ về tôi?”

Lâu Tự nháy mắt, “A, đúng, đang nghĩ về anh.”

Trái tim Cận Uyên đập thình thịch, bước chân ngừng lại.

Lâu Tự đi phía trước không nhận ra, tiếp tục nói: “Nhưng mà hồi cấp ba anh cũng rất cao.” Không ai đáp lại, Lâu Tự xoay người, “Anh sao vậy?”

“Không có chuyện gì đâu.”

Đi xuống khỏi cầu thang, tuyết đã ngừng rơi. Lâu Tự và Cận Uyên bước theo con người mà người dậy sớm đã đạp ra.

“Bánh hôm qua rất ngon, cảm ơn.”

“Cậu thích là được rồi.”

Lâu Tự nghiêng đầu đánh giá Cận Uyên, Cận Uyên lập tức quay đầu: “Sao vậy?”

“Thực ra…” Lâu Tự dừng lại, lấy hết dũng khí nói, “Có chuyện quấy nhiễu tôi rất lâu rồi. Tôi có thể kể cho anh không?”

Trước mắt là khoảng trời trắng xóa, chỉ có người trước mắt có màu sắc riêng biệt. Cận Uyên nghiêm túc nhìn hắn, “Cậu cảm thấy tôi đáng được tín nhiệm à?”

Lâu Tự nhìn anh, dường như đang nghiêm túc tự hỏi.

“Tôi thấy đáng.” Lâu Tự nói, “Chúng ta vừa đi vừa nói.”

Chân dẫm lên tuyết phát ra tiếng dàm dạp, hôm nay bầu trời vừa trong vừa xanh ngút mắt.

“Dạo gần đây tôi cảm thấy có người đi theo mình.”

Ngón tay Cận Uyên khẽ động, mặt không biểu cảm hỏi: “Ai?”

“Tôi không biết.” Lâu Tự lắc đầu, “Cái cảm giác bị theo dõi ban ngày cũng có, nhưng tìm không ra người… Ngay từ đầu tôi đã không rõ đó là người hay là ma, rất đáng sợ.”

“Cậu sợ ma.”

Lâu Tự liếc mắt nghiêng đầu nhìn anh: “Đúng vậy, sợ. Nhưng mà, tôi cho rằng đó không phải ma.”

Cận Uyên nhíu mày: “Cứ vậy không an toàn.”

“Đúng vậy, cứ đến ca đêm là tôi lại kinh hồn bạt vía.”

“Nếu không thì,” Cận Uyên tránh ánh mắt Lâu tự, “Cậu đến nhà tôi ở đi, thêm một người thêm một phần an toàn.”

Lâu Tự vội vàng xua tay: “Làm phiền anh quá rồi, không cần đâu. Tôi cũng là đàn ông, nhiều ít gì vẫn biết…”

Cận Uyên vẫn nhíu mày, làm như vô cùng quan tâm hắn: “Lỡ như đối phương là biến thái?”

Lâu Tự sửng sốt, cắn cắn ngón tay mình, cuối cùng nhìn về phía Cận Uyên: “Nếu là biến thái… Vậy rất khó nói…”

“Mấy ngày này đến nhà tôi đi.” Cận Uyên tiếp tục, “…Không phải cậu nói tin tôi à?”

“Rất phiền phức,” Lâu Tự há miệng thở dốc, xoắn xuýt hồi lâu, cân nhắc nhiều lần mới nói, “Vậy nếu anh không phiền, đêm nay tôi có thể đến nhà anh không?”

“Luôn hoan nghênh.” Cận Uyên muốn đưa tay xoa đầu Lâu Tự nhưng nghĩ lại thấy không ổn nên buông xuống.

Lâu Tự cúi đầu xuống, nhìn bàn tay Cận Uyên mới hạ xuống kia, “Buổi tối tôi tới tìm anh?”

“Ừ.” Ánh mắt Cận Uyên dịu dàng, “Đi đường cẩn thận.”

Cận Uyên vẫn nhìn Lâu Tự không rời, mãi đến khi hình bóng Lâu Tự biến mất anh mới thu hồi tầm mắt quay đầu đi về phía siêu thị.

Lâu Tự đã nhận ra gì đó, có lẽ anh phải cẩn thận thêm.

#

“Có người theo dõi tôi, buổi tối đến nhà anh thì có ích gì chứ? Rõ ràng logic có vấn đề, rất dễ dàng nhìn ra lỗi.” Lâu Tự đi đến ngã tư đường đột nhiên than thở, lúc đèn đỏ thành xanh hắn cất bước qua đường, “Không lẽ dọa anh ấy sợ rồi? Không có mà. Rõ ràng ảnh làm mình sợ trước.”

Hắn liếm liếm môi, xoay xoay cổ tay, cửa thủy tinh của cửa hàng in bóng gương mặt đầy ý cười phấn chấn của hắn: “Bắt được anh rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.