Trong thanh lâu lớn nhất của Sa Hà trấn Thiệu Mạc Du là lâng lâng trong men say. Hắn xưa nay chưa từng phiền lòng vì nữ nhi tình trường, vì với hắn các nàng đều là vô tri vô vị. Nếu không vì say mê dung mạo cùng dáng dấp của hắn thì cũng là mê danh Độc vương của hắn.
Hắn là lần đầu gặp người con gái giống nàng, ngày đầu gặp mặt nàng thậm chí không thèm nhìn hắn (akiaki : vì mắt chị bị cận, không thấy huynh soái nên sao mà say mê huynh cho được.) Sau đó gặp lại nàng cũng không quá tỏ ra thân cận hay muốn lấy lòng hắn(akiaki : tỷ ấy quá vui vì cây trâm, cận ngắm trâm coi bộ thực tế hơn là ngắm huynh)Rồi bọn họ có da thịt chi thân, nàng cũng không thèm hắn phụ trách. (akiaki : tỷ là sợ lấy lầm chồng, huynh thông cảm mới gặp người ta có ba lần sao người ta chịu lấy huynh chứ, đặc biệt tỷ này bị cận coi bộ mỹ nam kế của huynh không dùng được rồi)
Có phải là vì nàng đã có người trong lòng rồi nên không thèm để mắt tới hắn chăng. Khi nghĩ mình phải phụ trách với một nữ nhân cả đời hắn là cảm thấy sợ thế nhưng khi nàng từ chối hắn phụ trách thì chẳng hiểu vì sao hắn lại khó chịu và bực tức đến như vậy.(akiaki : lòng tự trọng bị tổn thương, thật là thông cảm !!!. Mạc Du : ra chỗ khác chơi,có tin ta chém chết ngươi không ? Tác gỉa : xách dép… bỏ chạy…)
Hắn bám theo đòi nàng chịu trách nhiệm, nàng hễ thấy hắn là liền vòng đường khác mà đi ấy vậy mà nhìn thấy Trầm Thiên thì luôn cười tít mắt còn rối rít liến thoắng như chim oanh. Có cái gì đó như đè nặng lên ngực hắn đến mức cảm thấy thật nghẹt thở.
Hắn tìm đến thanh lâu dù rằng là do người ta nhờ vả thế nhưng cũng là để giải khuây trong lời ca tiếng nhạc, trong vũ khúc men nồng của mĩ tửu. Hắn say khướt lảo đảo bước ra khỏi thanh lâu, xem vũ khúc hay nghe đàn ca xướng nhạc cũng không sao xóa được khuôn mặt lúc say ngủ của nàng trong tâm trí hắn càng uống say khuôn mặt đó càng hiện rõ hơn.
Khiết Ngọc là ra phố mua thuốc cho phó tướng cua Trầm Thiên khi về nàng đi ngang qua thanh lâu. Vì là lần đầu nhìn thấy những nơi như thế nên đứng lại xem một chút thì cũng là lúc thấy Mạc Du từ đó bước ra bộ dáng say khướt. Ma ma của thanh lâu đó còn gọi giúp hắn một chiếc kiệu trả tiền nhờ đưa hắn về phủ tướng quân. Khiết Ngọc là lân la bắt chuyện với một kỹ nữ gần đó.
- Tú bà này thật là tốt, còn đem cả bạc mướn kiệu hộ vị khách quan kia.
- Hừ bà ta mà tốt nỗi gì chẳng qua vì Thiệu công tử là trường hợp đặc biệt bà ta mới lấy lòng thôi. Huynh đài huynh ghé vào uống rượu nghỉ ngơi nhé ta sẽ hầu hạ huynh. Nàng ta liếc mắt đưa tình cùng nàng làm nàng có cảm giác chán ghét. Nên vội vàng cáo từ rồi chạy thật nhanh khỏi nơi đó.
Trường hợp đặc biệt, hừ sao không nói rõ luôn hắn là khách quen ở đây , đột nhiên nàng cảm thấy khó chịu. Ra hắn là hoa hoa công tử chỉ biết trêu ong ghẹo nguyệt. Hèn gì mà cả ngày nay nàng không thấy hắn tới làm phiền nàng, ra là lui tới nơi này.Hừ thế mà cứ làm như thanh cao lắm còn bám theo đòi nàng chịu trách nhiệm gì đó...
Khiết Ngọc cầm chiếc kéo nhỏ tỉa lá cho chậu hoa mà trong đầu nghĩ đến việc hôm qua nàng gặp Mạc Du bước ra từ thanh lâu. Hắn là khách quen nơi đó vậy là hắn đã dùng bàn tay từng ôm qua nhiều cô gái khác để ôm nàng… lại cùng họ…Hừ…Hừ…vậy chẳng phải là nàng mới là kẻ thiệt thòi sao. Nàng là lần đầu còn hắn thì…Thế mà còn dám chạy theo đòi nàng chịu trách nhiệm…Hừ.. Hừ…
- Chậu cây đó có thù với nàng sao ? Sao lại cắt nó thành trụi lủi vậy. Thật là đau đầu nha hôm qua chắc là hắn đã uống rất nhiều nên hôm nay đầu mới như vậy nặng trịch.
- Hừ…Không liên quan đến ngươi, ngươi chẳng phải rất bận sao sao lại có thời gian quan tâm việc của ta kia chứ. Hừ…Sao không đi uống rượu hoa của hắn đi lại đến đây để trêu tức nàng.
- Quả đúng là ta rất bận, hôm nay còn phải đi vài nơi nữa. Nàng không nhắc làm ta cũng xém chút quên mất phải đi sớm mới kịp. Hắn là tỏ vẻ vội vàng đến thật đáng ghét.
- Gấp như vậy sao, cứ như là đến trễ kỹ viện đó sẽ đóng cửa không bằng . Nàng là tự lầm bầm trong tức tối, hừ đêm đầu tiên của nàng sao lại mất cho một kẻ như hắn chứ.
- Không phải đâu nếu không đi sớm sẽ không đi được nhiều kỹ viện. Hắn đột ngột xuất hiện từ phía sau khiến nàng giật cả mình.
- Một nơi không đủ mà còn đi nhiều nơi sao ? Nàng là cảm thấy thật tức giận nha hắn thật ra là kẻ ăn chơi đến thế nào kia chứ.
- Phải nha, nếu không sao tìm ra kỹ nữ mà Trầm đại ca nhờ tìm được.
- Sư huynh tìm kỹ nữ. Ngươi dạy hư sư huynh ta…hắn phong lưu còn dám dạy hư Thiên ca của nàng.
- Ta không có nha, là huynh ấy đưa ta bức họa nhờ tìm. Hắn móc ra trong tay áo một bức tranh vẽ một nữ tử.
- Thật đẹp nha… đây chẳng phải là bút pháp của sư huynh sao… Nàng vừa nhìn là nhận ra, vậy nữ nhân kia hẳn không phải là tìm hộ ai đó.
- Ta đi cùng ngươi được chứ. Nàng chưa từng thấy sư huynh nàng quan tâm hay họa bất cứ nữ nhân nào trước đó. Khi hỏi hắn về thê tử tương lai của hắn hắn chỉ mỉm cười rồi nói hắn suốt kiếp này sẽ không cưới thê. Nàng cũng thật sự tò mò vì không rõ nàng ta là người thế nào mà khiến sư huynh để tâm đến vậy.
- Nàng… không sao chứ ? Người con gái đó có thể là nữ nhân của sư huynh nàng…
Hắn có chút bất an nhìn nàng, tình cảm của nàng dành cho sư huynh nàng hắn là nhìn ra được. Hắn cũng thấy được sự quan tâm lo lắng của hắn ta đối với nàng. Thế nhưng hắn thật sự có chút bất ngờ khi Trầm Thiên muốn hắn tìm nữ nhân trong tranh. Trầm Thiên Không phải kẻ đa tình phong lưu càng không giống kẻ hay lui tớ những nơi như thế.
Akiaki: sau truyên này và truyên( cướp tân lang )nói về Bảo tỷ tỷ( tỷ tỷ Trầm Thiên ta sẽ viết về chuyện của Thiên ca và Hiểu Mộng Nguyệt tỷ tỷ ( lên nhầm kiệu hoa)
Các nàng thông cảm nha vì cuối truyện này là bí mật của anh nam chính nhà ta trong chuyện cướp tân lang nên tiến độ ra sẽ chờ ra cùng truyện (cướp tân lang) của ta....mà truyện cướp tân lang hiện ta còn đang viết dù rằng thể loại này cũng khó viết không kém lên nhầm giường....