Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 304: Chương 304: Ai bảo anh cưới phải bà vợ xảo quyệt




Vạn Nhất giãy dụa muốn đi xuống.

Sắc mặt Lâu Doanh trầm xuống, dáng vẻ giống tổng tài bá đạo quát tháo cô vợ nhỏ vậy: “Câm miệng cho tôi, thành thật một chút, nếu không tôi sẽ khiến anh đẹp mặt đấy.”

Vạn Nhất rất muốn hỏi, có phải cô ấy đọc quá nhiều tiểu thuyết bá đạo tổng tài hay không, câu này không phải là câu thoại của nam chính hay sao?

Có phải cô ấy cầm nhầm kịch bản rồi hay không?

Vạn Nhất há mồm, còn chưa kịp nói, Lâu Doanh liếc mắt một cái, anh ta lập tức yên lặng.

Người phụ nữ này quá hung dữ.

Lâu Doanh ôm Vạn Nhất hơn bảy mươi năm cân đi không khác gì bình thường, bước ra ngoài một cách thoải mái.

Trước cửa quán lẩu, người ra người vào tấp lập.

Thông thường, mọi người sẽ nhìn thấy cảnh người đàn ông ôm người phụ nữ kiểu công chúa, nhưng hôm nay lại là phụ nữ ôm đàn ông, điều này khá mới mẻ.

Nhưng Lâu Doanh ôm Vạn Nhất lại không có cảm giác gì không khỏe.

Một người phụ nữ xinh đẹp mạnh mẽ ôm cô vợ nhỏ, à không, là anh chồng nhỏ, hình tượng này, hấp dẫn ánh mắt tò mò của không ít người, họ ghé đầu vào nhau bàn tán, che miệng cười nói.

Vạn Nhất cảm thấy xấu hổ sắp chết rồi, chôn mặt vào trong lòng Lâu Doanh, cảnh này càng giống như anh chồng nhỏ ngượng ngùng làm nũng.

“Oa, người đẹp kia thật là mạnh mẽ, đúng là thần tượng của phụ nữ chúng ta.”

“Cô ấy thật là giỏi, vậy mà có thể ôm được một người đàn ông.”

“Mọi người xem, cái người đàn ông kia đang ngượng ngùng đấy.”

“Tôi cảm thấy bọn họ thật xứng đôi.”

“Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông, người đẹp kia cũng quá mạnh mẽ đi.”

“Hành động này đã giúp chị em chúng ta hòa một ván rồi.”

“Người đàn ông kia thật có phúc, tôi cũng muốn được chị gái xinh đẹp ôm.”

Đây chắc chắn là tiếng lòng của mấy người đàn ông.

Mọi người nhao nhao bàn tán, Lâu Doanh ngược lại không có nghe thấy những tiếng bàn tán này, ôm Vạn Nhất đến ven đường bắt xe.

“Anh đừng có thừa cơ ăn đậu hũ của tôi, cúi đầu làm cái gì?”

Vạn Nhất ngẩng đầu lên dò xét rồi nói: “Nhiều người vây xem như vậy, nếu để cho bọn họ nhìn thấy mặt của tôi, tôi còn có thể lăn lộn trong vòng luẩn quẩn này nữa hay sao?” Nói xong lại dúi đầu vào lòng Lâu Doanh.

Lâu Doanh lẩm bẩm: “Anh yên tâm, với cái đầu heo này của anh, người bình thường cũng không nhận ra đâu.”

Tài xế taxi đỗ xe nhìn thấy cảnh này, cũng có cảm giác mới lạ.

“Người đẹp, đi đâu vậy?”

“Biệt thự Nam Sơn.” Lâu Doanh đặt Vạn Nhất vào trước, sau đó chính mình cũng ngồi vào.

Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Vạn Nhất, Vạn Nhất yên lặng quay mặt sang một bên.

Một đời anh dũng của anh ta đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi.

Lâu Doanh thấy Vạn Nhất không nói lời nào, còn núp ở nơi hẻo lánh, dáng vẻ uất ức, cô ấy vỗ vỗ lên vai anh ta: “Đừng xấu hổ, tôi sẽ phụ trách mà.”

Vạn Nhất: “...”

Tại sao lời này nghe có vẻ dễ gây hiểu lầm thế nhỉ?

Quả nhiên tài xế bị lời này dọa đến mức phanh gấp ở đèn xanh đèn đỏ.

Bởi vì quán tính nên Vạn Nhất bị đụng về phía trước, cánh tay lại vang lên tiếng răng rắc.

Lâu Doanh vội vàng kéo anh ta trở lại, cánh tay của Vạn Nhất tự động rơi xuống, cô cầm tay lên quơ quơ: “Tay kia cũng bị gãy sao?”

Lâu Doanh buông lỏng tay, tay Vạn Nhất tự động rơi xuống, lại còn lắc lư một lúc.

Vạn Nhất nhìn Lâu Doanh, suýt chút nữa bật khóc, anh ta lộ ra nụ cười còn khó coi hơn là khóc: “Tôi phải cảm ơn cô, đã giúp tay tôi có đôi có cặp.”

Tài xế vội vàng xin lỗi: “Rất xin lỗi, không sao chứ?”

Vạn Nhất ngẩng khuôn mặt bầm dập lên, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc nói: “Là chuyện không thể thay đổi được rồi, làm phiền bác tài lái chậm một chút, cảm ơn.”

Tài xề ngừng cười: “Được.”

Lần này lái rất chậm, mất gần hai giờ mới đến được biệt thự Nam Sơn.

Lúc này cũng đã là rạng sáng rồi.

Vạn Nhất không muốn lại mất mặt nữa, lần này cho dù nói cái gì cũng không để cho Lâu Doanh ôm, sau đó xuất hiện cảnh tượng như vầy.

Vạn Nhất khập khiễng đi vào bên trong, cánh tay bị trật khớp lung lay qua lại, một cái vung ra trước một cái vung ra sau, Lâu Doanh đi bên người.

“Có phải tôi ra tay quá nặng rồi không?”

Vạn Nhất dừng lại, phát điên giật giật bả vai, hai tay bị trật khớp lắc tới lắc lui.

Ra tay có nặng hay không, điều này còn chưa rõ hay sao?

“Sorry!” Lâu Doanh ngượng ngùng cười: “Lần sau tôi sẽ nhẹ tay hơn.”

Lại còn có lần sau?

Anh ta cũng không dám có lần sau đâu.

Vạn Nhất tiếp tục đi về phía phòng khách, lớn giọng kêu: “Xa Thành Nghị, ra đây một lúc.”

“Hơn nửa đêm rồi, gào cái gì mà gào?” Xa Thành Nghị vừa khâu kín vết thương cho Lục Cận Phong, còn chưa kịp uống miếng nước thì Vạn Nhất lại đến.

Xa Thành Nghị nhìn thấy mặt của Vạn Nhất, trêu chọc nói: “Phẫu thuật thẩm mỹ thất bại hả?”

“Tôi đẹp trai như vậy, còn phải phẫu thuật thẩm mỹ hay sao?” Vạn Nhất ngồi xuống nói: “Xem tay cho tôi đi, rớt cả ra rồi, chữa như thế nào thì chữa, nếu không chữa khỏi thì tôi đi tìm đầu sỏ gây ra phụ trách.”

Xa Thành Nghị hết nhìn Lâu Doanh rồi lại nhìn Vạn Nhất, thở dài: “Hai người có thể thương xót tôi một chút hay không, các người muốn tôi mệt chết đấy hả, cho tôi một phần tiền lương lại muốn tôi làm việc gấp đôi, tôi vừa xử lý miệng vết thương cho Lục Cận Phong, giờ lại đến cậu.”

Đột nhiên Xa Thành Nghị rất muốn trở lại đảo để sống cuộc sống thanh bình.

Vạn Nhất hỏi: “Đại ca làm sao vậy?”

“Bị thương ở chân, mất quá nhiều máu, còn chưa có tỉnh, vừa khâu vết thương, giờ đang nghỉ ngơi.” Xa Thành Nghị vừa nói chuyện vừa kiểm tra vết thương cho Vạn Nhất, tất cả đều là ngoại thương.

Sau khi kiểm tra xong, xa thành nghỉ dựng ngón cái với Lâu Doanh: “Cô Lâu thật mạnh mẽ.”

“Quá khen, quá khen, tôi chỉ dùng ba phần sức lực mà thôi.” Lâu Doanh cười khiêm tốn, coi lời này là khen ngợi: “Anh Xa, tay của anh ta có thể chữa khỏi hay không?”

Xa Thành Nghị đột nhiên cảm thấy hả hê, rốt cuộc cũng hiểu tại sao trước kia cứ nghe đến tên của Lâu Doanh là muốn trốn rồi.

Một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, anh ta cũng muốn trốn đấy, quan trọng là mạch não cũng không bình thường nữa.

“Có thể...”

Xa Thành Nghị còn chưa nói xong thì thấy Vạn Nhất nháy mắt với anh ta, lời nói của Xa Thành Nghị lập tức xoay chuyển, nói tiếp: “Nhưng tổn thương gân cốt thì phải mất một trăm ngày, trong chốc lát không thể khỏi được, cần phải từ từ tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian này, xin cô Lâu thương xót.”

Xa Thành Nghị cũng không muốn thỉnh thoảng phải thu nhận người tàn tật, bị thương, như vậy anh ta sẽ rất bận rộn đấy.

Vạn Nhất cảm kích nhìn Xa Thành Nghị, đúng là anh em tốt, lòng tốt này không có lời nào có thể cảm tạ hết được.

Lâu Doanh thở dài một hơn: “Nếu anh ta không chơi tôi, tôi cũng sẽ không ra tay...”

Bụng lại bắt đầu đau.

“Tôi đi vệ sinh, anh Xa, anh khám cho anh ta trước đi nhé.”

Lâu Doanh ôm bụng đi vào nhà vệ sinh.

Chấn thương thì dễ điều trị, trật khớp thì chỉ cần nắn về vị trí cũ, bó thạch cao, rồi băng bó lại là được.

Đợi đến lúc Lâu Doanh đi ra, Vạn Nhất đã được bó thạch cao xong, giờ đang nằm ngửa trên ghế sô pha, Xa Thành Nghị thì đang sắp xếp lại hộp thuốc.

Vạn Nhất nhìn hai cánh tay đang bị băng bó của mình hỏi: “Nếu tôi muốn đi vệ sinh thì phải làm sao? Ăn cơm nữa?”

“Chỉ có thể tìm người bón cho cậu ăn...” Xa Thành Nghị nhìn thấy Lâu Doanh đi đến, đưa mắt ra hiệu cho Vạn Nhất.

Vạn Nhất nhìn về phía Lâu Doanh: “Mẫu Dạ Xoa, cô đánh tôi thành như thế này, có phải nên phụ trách với tôi hay không?”

Lâu Doanh liếc mắt nhìn Vạn Nhất: “Anh bị đánh đến mất não rồi à? Anh đã nhìn thấy tôi phụ trách với người nào sau khi bị thua chưa? Anh cũng đừng tự tìm, nếu không có việc gì nữa, thì tôi đi đây.”

Vạn Nhất nghiến răng nghiến lời: “Đúng là người phụ nữ không có lương tâm mà.”

“Bye bye!” Lâu Doanh thoải mái rời đi, trước khi đi còn hả hê nói: “Tổn thương gân cốt phải mất một trăm ngày, ha ha, rốt cục cũng có thể yên tĩnh một thời gian rồi.”

Vạn Nhất: “...”

Vạn Nhất nghĩ ngợi một lúc rồi đi vào thăm Lục Cận Phong.

Hai người đúng là anh không ra anh, em không ra em.

Một người bị thương chân.

Một người thì bị thương ở tay.

Lục Cận Phong tỉnh lại nhìn thấy hai tay bị bó thạch cao của Vạn Nhất, kinh ngạc hỏi: “Làm sao lại bị thương vậy?”

“Còn bị thương thế nào nữa, là bị mụ Mẫu Dạ Xoa kia đánh đấy.” Vạn Nhất thở dài hỏi: “Đại ca, anh thì sao? Chẳng lẽ là chị dâu ra tay với anh?”

Lời này chỉ là đơn thuần là trêu chọc.

“Là tôi tự mình làm.” Lục Cận Phong nói: “Còn ân tình của Chu kiệt thì đã thanh toán xong, tránh việc thỉnh thoảng anh ta lại đến quấy rầy vợ tôi.”

Vạn Nhất giơ ngón cái lên: “Đại ca, anh thật trâu.”

Dùng phương pháp này để đối phó với tình địch, đáng giá để tham khảo, nhưng lại tổn thương chân, mất một thời gian không đứng lên được.

Xa Thành Nghị và Hạ Phi mỗi người cầm mấy chai thuốc đi vào.

“Cha, cha đã tỉnh.” Hạ Phi lo lắng hỏi.

“Không có việc gì đâu.” Lục Cận Phong xoa đầu con trai.

Xa Thành Nghị nói: “Đừng nói gì quá sớm, chân thì có thể giữ, trở về có phải quỳ bàn phím hay không thì không biết.”

Vạn Nhất nghe xong, tò mò hỏi: “Xa Thành Nghị, ý của cậu là gì?”

Xa Thành Nghị nhìn về phía Lục Cận Phong: “Trước khi cậu gọi cho tôi thì vợ của cậu đã điện cho tôi, lần này đừng trách tôi, cha con hai người lấy tôi làm lá chắn, trước đó cũng không báo trước cho tôi một tiếng, tôi bị trúng bẫy rập của vợ cậu, lá chắn bị lộ, cô ấy đã biết chuyện cha con hai người nói dối rồi.”

Lục Cận Phong vô ý thức sờ lên đầu gối, anh tự tiện quyết định đi tìm Chu Kiệt để chấm dứt ân oán, còn làm chính mình bị thương, với tính tình của Tô Yên, lần này khả năng cao đầu gối bị phế rồi.

Vạn Nhất nói: “Xa Thành Nghị, sao cậu có thể hãm hại đại ca vậy chứ, lần này trở về đừng nói là quỳ bàn phím, nói không chừng đến vỏ sầu riêng cũng đã chuẩn bị rồi ấy chứ.”

Nhìn có vẻ lo lắng, nhưng giọng nói lại không che giấu hả hê, xem náo nhiệt.

“Ai bảo anh ta cưới bà vợ gian xảo như vậy chứ?”

Vạn Nhất hiểu rõ nói: “Hai chị em nhà này, một người thì có giá trị vũ lực cao, một người chỉ số thông minh cao, cuộc sống sau này phải tự lo rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.