Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 308: Chương 308: Bà xã nhà mình thật là biết chơi người khác




Vốn dĩ Tô Kiệt đã chạy qua rồi, nhưng khi nghe thấy có người gọi tên mình, cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Yên ngồi trong xe, cậu ta lại càng chạy nhanh hơn.

“Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt.” Tô Yên hét to mấy tiếng, xe cô dừng lại ở ngã tư, chủ xe phía sau đang hối thúc rồi, cô chỉ có thể lái xe đi trước, dừng lại ở bên đường, rồi mới xuống xe đi theo phía mà Tô Kiệt chạy đi.

Tô Kiệt đi vào con đường nhỏ, Tô Yên chạy chậm theo, nhưng bụng cô đau quá, chỉ có thể bỏ cuộc.

Tô Kiệt đang ở Đế Đô, vậy còn Lệ Quốc Minh thì sao?

Còn nữa, tại sao Tô Kiệt nhìn thấy cô thì lại bỏ chạy?

Trong lòng Tô Yên cảm thấy khó chịu, cô trở vào xe, lái xe đến biệt thự Nam Sơn.

Trùng hợp là Lâu Doanh và Bạch Phi Minh cũng đang ở đây.

Lâu Doanh đến để thăm Vạn Nhất, đừng hiểu lầm, cô ấy thật sự không phải đến để quan tâm thăm hỏi, mà đến để cười nhạo thôi.

Dáng vẻ bị băng bó thạch cao ở hai tay của Vạn Nhất, Lâu Doanh nhìn thấy một lần thì lại cười một lần.

Bởi vì chuyện của Tô Kiệt, tâm trạng của Tô Yên hơi nặng nề, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng vẫn còn ở đây, vết thương của Lục Cận Phong đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn chưa thể đi được, hoặc là ngồi trên xe lăn, hoặc là ngồi hoặc nằm.

Cánh tay của Vạn Nhất cũng không thể khỏi trong thời gian ngắn, mọi người vừa nói vừa cười, Tô Yên vừa đến, mọi người lập tức không cười nữa.

Chính xác mà nói, là không dám cười nữa.

Tô Yên đến khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.

Lục Cận Phong nhìn Tô Yên đang có tâm sư nặng nề, biết ngay là cô có chuyện gì đó, anh đưa tay ra: “Yên Yên, sao vậy?”

Mọi người đều vừa nói vừa cười, Tô Yên cũng không muốn kể chuyện vừa rồi, phá hỏng tâm trạng đang tốt của mọi người.

“Không có gì, thuận đường đến thăm Vạn Nhất thôi.” Tô Yên đi đến bên cạnh Vạn Nhất với vẻ mặt quan tâm: “Tay đã đỡ hơn chưa?”

Vạn Nhất được quan tâm mà lo sợ, Tô Yên không quan tâm chồng mình là ngược lại quan tâm anh ta?

“Chị dâu, em đỡ hơn nhiều rồi, vết thương cũng không nặng lắm, vết thương của đại ca nghiêm trọng hơn em.” Vạn Nhất không hề muốn làm bia đỡ đạn, bây giờ Tô Yên quan tâm anh ta, một lát sau khi cô đi rồi, Lục Cận Phong chắc chắn sẽ chỉnh đốn anh ta.

Anh ta thật oan ức quá đi.

Lâu Doanh nói: “Bạch trảm kê, không phải lúc nãy anh nói bị thương rất nặng sao? Gạt tôi phải không? Có tin tôi cắt bỏ cái chân thứ ba của anh luôn cho đầy đủ không?”

“Tôi tin.” Vạn Nhất không dám tự tìm chết nữa, vội nói: “Bà cô ơi, cô hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho cái mạng nhỏ này, tôi trên có già, dưới có… Không đúng, hình như tôi vẫn chưa có đời sau mà, nhà họ Vạn tôi chỉ có mình tôi, tôi không thể để nhà họ Vạn không có người nối dõi được.”

Vạn Nhất bây giờ, rất hiểu chuyện, giác ngộ rất sâu.

Thừa nhận mình sợ ở trước mặt nhiều người như vậy, anh ta cũng không cảm thấy gì.

Mặt mũi không quan trọng bằng tính mạng.

Lâu Doanh cũng cảm thấy tẻ nhạt, nói: “Ai bảo anh nhỏ nhen, không phải tôi chỉ ăn bữa cơm với người đàn ông của anh thôi sao, với sở thích đó của anh, tôi không chặt đứt con đường nối dõi của anh thì anh cũng đâu có.”

Người đàn ông của Vạn Nhất?

Không có người nối dõi?

Lượng thông tin trong câu nói này thật là lớn.

Tô Yên nhớ đến chuyện trước kia Lãnh Phùng nghe ngóng sở thích của Lâu Doanh, ba người này, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở khâu nào?

Xa Thành Nghị và Lục Cận Phong đều cùng nhìn về phía Vạn Nhất, Vạn Nhất hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, không thể tiếp tục nói về chuyện này nữa, nếu không thì sẽ bị lộ tẩy mất.

Vạn Nhất chỉ đành léo theo Lục Cận Phong xuống nước.

“Đại ca, trước đó chị dâu đánh cược thua Lâu Doanh, nghe nói anh phải nhảy thoát ý, vậy khi nào anh mới nhảy cho mọi người xem đây?”

Vạn Nhất bất chấp rồi.

Lục Cận Phong ném một ánh mắt sắc như dao qua, thật là anh em tốt, lấy anh làm khiên chắn?

Việc múa thoát y còn hấp dẫn hơn việc Vạn Nhất có đàn ông, Lâu Doanh phấn khích nói: “Anh rể, khi nào thì nhảy? Trước đó chị đã nói rồi, mặc bikini nhảy, đột nhiên tôi cảm thấy thật mong đợi.”

Nếu Vạn Nhất không nhắc, cô ấy cũng sắp quên mất rồi.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc vừa nghe thấy, trong đầu đều tưởng tượng ra cảnh tượng Lục Cận Phong mặc bikini nhảy.

Quả thật là không đành lòng nhìn thẳng.

Xa Thành Nghị nhàn nhã nói: “Giữ chữ tín là đức tính cơ bản của con người.”

Lục Cận Phong: “…”

Nói thẳng ra là cậu cũng muốn xem đi.

Tô Yên ho khẽ một tiếng: “Chồng à, xem ra anh phải hi sinh một chút rồi.”

Vạn Nhất biết điểm yếu của Lục Cận Phong, nói: “Đại ca, anh không nhảy cũng không sao, chị dâu nhảy cũng như nhau thôi.”

Để Tô Yên mặc bikini nhảy?

Có đánh chết Lục Cận Phong cũng không đồng ý.

Vợ của anh, sao có thể để người đàn ông khác nhìn, có nhảy cũng chỉ có thể nhảy cho anh nhìn.

Lục Cận Phong cắn răng: “Từ trước đến giờ Lục Cận Phong tôi luôn nói lời giữ lời, chỉ là bây giờ chân tôi đang bị thương, đợi chân tôi khỏi rồi, nhất định sẽ thực hiện lời hứa.”

Xa Thành Nghị bổ sung một câu: “Chân cậu cũng đã gần khỏi rồi, nhảy múa hoàn toàn không có vấn đề.”

Lục Cận Phong rất muốn chửi thề mấy câu.

Trước đó Xa Thành Nghị nói thế nào?

Theo như tình trạng của vết thương ở chân, tốt nhất là đêm tân hôn nên ngủ ngoài hành lang thì tốt hơn, bây giờ chớp mắt lại nói, nhảy múa hoàn toàn không có vấn đề?

Lục Cận Phong nhìn chằm chằm Xa Thành Nghị, anh ta uống một ngụm trà, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Tôi cho cậu dùng thuốc tốt, là thuốc mới được nghiên cứu ra, vô cùng có hiệu quả với khả năng phục hồi vết thương.”

Ý của anh ta là, anh ta không hề nói dối, là do thuốc mới giúp hồi phục nhanh mà thôi.

Lục Cận Phong âm thầm hít sâu một hơi, anh quen với mấy thằng bạn gì thế này.

Người này còn xấu xa hơn người kia.

Lâu Doanh nhìn về phía Tô Yên: “Chị, em thấy anh rể không muốn nhảy rồi.”

Nếu là bình thường, Tô Yên chắc chắn sẽ đứng về phía chồng mình, nhưng hôm nay, cô đột nhiên cũng rất muốn nhìn thấy Lục Cận Phong nhảy thoát y, nên sờ sờ cằm, nói: “Ông xã, hay là hôm kết hôn nhảy đi, trở về em sẽ mua sẵn bikini cho anh.”

Lục Cận Phong khóc không ra nước mắt, cô vợ này của anh mới là biết chơi người khác nhất.

“…Được!”

Vì tiếng gọi “ông xã” kia của Tô Yên, Lục Cận Phong cũng bất chấp tất cả, nhảy thì nhảy.

Lâu Doanh huýt sáo vài tiếng: “Anh rể, chúng tôi đều đang chờ đấy.”

Bạch Phi Minh cũng rất mong chờ.

Tô Yên còn có việc chính, hỏi Lâu Doanh: “Tối nay em ở lại đây?”

“Không thành vấn đề.” Lâu Doanh đồng ý một cách thoải mái, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy và Bạch Phi Minh ở lại đây.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đưa Lục Cận Phong về phòng, Tô Yên thì qua phòng của Lâu Doanh.

Lâu Doanh hỏi: “Chị, có phải có chuyện gì không?”

Khi Tô Yên bảo cô ấy ở lại, cô ấy đã đoán ra rồi.

Bạch Phi Minh cầm khăn lông, nói: “Tôi đi tắm, hai người cứ nói chuyện.”

Cô ta cố tình tránh đi.

Tô Yên nói: “Không cần đâu, Phi Minh.”

Lâu Doanh nói: “Chị, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”

“Chị nhìn thấy Tiểu Kiệt rồi.” Tô Yên nói: “Chị đến để nhắc nhở em, Tiểu Kiệt đã trở lại Đế Đô, nếu như lần sau em có thấy thì nhất định phải đưa nó về.”

Tô Kiệt xuất hiện rồi, vậy thì rất có khả năng Lệ Quốc Minh cũng đang ở gần đây.

Đây mới là ý mà Tô Yên muốn nói.

Lệ Quốc Minh là tội phạm trốn trại, bây giờ Lâu Doanh là cảnh sát, bắt Lệ Quốc Minh là trách nhiệm của cô ấy.

“Chị, em biết rồi, em biết nên làm gì.”

“Vậy thì tốt, hai người nghỉ ngơi sớm đi.” Tô Yên cũng không nói nhiều nữa.

Tô Yên trở về phòng, sau khi Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đưa Lục Cận Phong về phòng thì đã tự trở về phòng mình, lúc này Lục Cận Phong đang uống thuốc.

“Yên Yên, có phải đã gặp chuyện gì không?”

“Trên đường đến đây, em nhìn thấy Tiểu Kiệt.” Tô Yên nhìn vết thương trên đùi Lục Cận Phong một cái: “Có cảm giác gì? Lần sau có còn cố tỏ vẻ nữa không?”

“Vết thương nhỏ thôi mà.” Lục Cận Phong kéo Tô Yên vào trong ngực, để cô ngồi ngồi lên đùi mình, giọng nói mê hoặc: “Cho dù có vận động mạnh một chút thì chồng em vẫn có thể làm được, không thì chúng ta thử xem?”

Tô Yên: “…”

Đã bị thương thành thế này rồi, trong đều vẫn còn nghĩ đến mấy chuyện linh tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.