Nhịp tim Tô Yên gia tốc, cả lòng bàn tay bàn chân đều toát mồ hôi lạnh. Người đàn ông ngồi bên cạnh cô chính là kẻ đã tiếp tay giết chết Trần Tố Anh, cũng là đồng bọn của kẻ bắt cóc con cô.
Tô Yên cật lực kiềm chế bản thân, cô dựng thẳng tai lên để nghe giọng nói đầu bên kia điện thoại.
Đó là giọng của một người phụ nữ, hơn nữa còn là giọng của người phụ nữ mà lúc trước khi cô và Lâu Doanh kết nối tai nghe đã nghe thấy.
Chất giọng ấy khàn khàn, ban đầu Tô Yên không chắc chắn đó có thật sự là Tần Nhã Hân hay không, vì dù sao giọng nói của cô ta đã hoàn toàn thay đổi.
Cho đến khi Lục Thừa Mẫn hét vào điện thoại một tiếng: “Tần Nhã Hân, nhanh chóng rời đi ngay, đừng có gây rắc rối nữa.”
Tim Tô Yên đập thình thịch, là Tần Nhã Hân, quả đúng là cô ta đã bắt cóc đứa bé đi.
Đúng lúc này, trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của trẻ con, là bé Tư.
Lòng Tô Yên tựa sóng biển cuộn trào, con của cô nằm chính trong tay Tần Nhã Hân. Nghe thấy tiếng khóc, tim cô như thể sắp vọt lên tận cổ họng.
Tô Yên nhiều lần tự ám thị trong lòng rằng phải bình tĩnh, phải kiềm chế cảm xúc của mình vì bé Tư.
Sau công cuộc làm vững tâm lý không ngừng nghỉ, tâm tình Tô Yên mới từ từ hòa hoãn lại.
Lục Thừa Mẫn quay đầu liếc nhìn Tô Yên trên giường, Tô Yên nhắm mắt lại giả bộ đang ngủ, anh ta không phát hiện điều gì khác thường.
“Tôi không có thời gian để nghe anh giảng đạo, bây giờ Lục Cận Phong và Tô Yên đang bất hòa, sao tôi có thể bỏ lỡ một màn kịch đặc sắc như vậy được.” Tiếng cười hả dạ của Tần Nhã Hân phát ra từ ống nghe điện thoại: “Tôi muốn đích thân tìm được Tô Yên rồi đưa cô ta đến trước mặt Lục Cận Phong, chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.”
“Cẩn thận chơi dao có ngày đứt tay.” Lục Thừa Mẫn nói: “Tôi có chút việc cần nói chuyện trực tiếp với cô, cô có tiện gặp mặt không?”
“Không chuyện gì mà không nói qua điện thoại được?” Tần Nhã Hân hiển nhiên không muốn gặp mặt cho lắm.
“Một tiếng nữa tôi sẽ đến chỗ cô.”
Lục Thừa Mẫn nói xong lập tức cúp điện thoại.
Tô Yên căng thẳng, Lục Thừa Mẫn sắp đi gặp Tần Nhã Hân, cô rốt cuộc cũng đợi được cơ hội này.
Lục Thừa Mẫn nhìn Tô Yên nằm trên giường, đưa tay định chạm vào khuôn mặt cô.
Tô Yên vờ như gặp ác mộng, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, nói mớ: “Lục Cận Phong, đừng giết em, em không có giết mẹ, tin em đi, tin em đi mà...”
Nghe thấy mấy câu nói mớ này, Lục Thừa Mẫn cười lạnh một tiếng, cánh tay dừng giữa không trung, tự nói với chính mình: “Tôi rất muốn xem xem Lục Cận Phong có thực sự căm thù chị đến tận xương tủy hay không, cũng để chị nhìn cho rõ ràng, xem người đàn ông chị đã chọn này rốt cuộc có xứng đáng hay không.”
Tô Yên làm như thể bị mắc kẹt trong cơn ác mộng không thể tỉnh lại, sau khi Lục Thừa Mẫn gọi vài tiếng, cô mới giả vờ giãy dụa tỉnh lại sau cơn ác mộng, hét to: “Tin em đi!”
Tô Yên mê man ngồi ở trên giường, Lục Thừa Mẫn dịu dàng quan tâm: “Chị dâu, chị gặp ác mộng à?”
“Ừ.” Ánh mắt Tô Yên đờ đẫn mà gật đầu, cô đau khổ nói: “Tôi mơ thấy Lục Cận Phong muốn giết mình. Cậu hai, cậu đưa tôi đi gặp Lục Cận Phong đi, tôi phải giải thích rõ ràng với anh ấy.”
“Chị dâu, bây giờ anh hai đang trong cơn giận, chị hấp tấp xuất hiện như thế, tôi lo sẽ gây hại đến chị.” Lục Thừa Mẫn nói: “Hay tôi về trước thăm dò xem ý anh hai thế nào, sau đó quyết định xem chị có nên đến gặp anh ấy hay không nhé?”
“Được!” Tô Yên ra vẻ không có ý kiến, để mặc Lục Thừa Mẫn muốn sắp xếp thế nào thì sắp xếp: “Tôi nghe cậu hết, cậu mau đi gặp Lục Cận Phong đi.”
Tô Yên làm như vậy là để khiến Lục Thừa Mẫn tin tưởng mình hơn.
“Được.” Lục Thừa Mẫn vờ an ủi Tô Yên vài câu rồi đi ra ngoài.
Anh ta không đi gặp Lục Cận Phong mà lái xe tới chỗ Tần Nhã Hân.
Tô Yên biết Lục Thừa Mẫn đi gặp Tần Nhã Hân, vì thế anh ta vừa rời đi chân trước, chân sau cô đã bám theo ngay lập tức.
Hai chân người sao có thể đuổi kịp xe bốn bánh, lúc Tô Yên đi ra đến nơi chỉ còn nhìn thấy cái bóng xe của Lục Thừa Mẫn.
Đây có thể là cơ hội tìm con duy nhất của cô, cô tuyệt không thể bỏ lỡ.
Một chiếc xe tư nhân chạy tới, Tô Yên thẳng thừng chặn lại. Người lái xe là một cô gái xinh đẹp: “Người đẹp, giúp tôi việc này được không? Chồng tôi đi ngoại tình, tôi phải bắt tận tay day tận trán bọn họ, chính chiếc xe đằng trước mới lái qua ấy.”
Chiêu này lần nào Tô Yên dùng cũng thành công, chỉ cần nói chồng đi ngoại tình phải bắt quả tang là chín mươi chín phần trăm phụ nữ sẽ sẵn sàng giúp đỡ.
“Lên xe đi.”
Người đẹp cực kỳ trọng nghĩa.
“Cảm ơn.”
Tô Yên lên xe rồi chỉ huy: “Phía trước rẽ trái, lái nhanh hơn chút, nếu không sẽ không đuổi kịp đâu.”
Tô Yên chỉ có thể thử vận may đuổi theo, bởi chỉ vài phút chậm chân, Lục Thừa Mẫn có lẽ đã lái được một đoạn đường dài rồi.
Thực tế chứng minh, vận may của Tô Yên rất tốt, vừa mới rẽ ngoặt, Tô Yên đã nhìn thấy xe của Lục Thừa Mẫn đang đậu ở bên đường.
Lục Thừa Mẫn bước ra từ một cửa hàng tiện lợi gần đó.
Lục Thừa Mẫn đến cửa hàng tiện lợi mua một bao thuốc.
“Người đẹp, chính là cái tên đằng trước ấy, giúp tôi bám theo anh ta, nhưng phải cẩn thận vì anh ta rất cảnh giác, có mấy lần tôi cố bám theo đều thất bại, không tìm được cái con hồ ly tinh đã phá hại hạnh phúc gia đình nhà mình.” Giọng điệu Tô Yên căm phẫn, hệt như mình bị cắm sừng thật vậy.
Người đẹp nói: “Đừng lo, tôi đây chuyên làm nghề này mà.”
Tô Yên sửng sốt một hồi, tò mò hỏi: “Nghề gì cơ?“. truyện kiếm hiệp hay
Người đẹp khẽ cười: “Giúp những người phụ nữ nhà giàu tóm đuôi tình nhân của chồng.”
Cái nghề này thật sự tồn tại trên đời hả?
Tô Yên tỉ mỉ đánh giá người đẹp, tóc mái bằng, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, dáng vẻ cực kỳ lanh lợi, trông có vẻ như mới đôi mươi thôi.
Người đẹp lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Tô Yên rồi bắt đầu giới thiệu bản thân: “Tôi tên là Trương Mộng, đây là danh thiếp của tôi, nếu sau này có chuyện đại loại như này thì bất kể khi nào cô cũng có thể tìm đến tôi. Nhân tiện, tôi cũng chuyên môn thay các anh các chú xử lý tình nhân bên ngoài của vợ, đảm bảo vợ sống chung sống thuận hòa, người xưa có câu câu gia đình hòa hợp cuộc sống ắt sung túc mà, nhỉ?”
Tô Yên không khỏi hỏi: “Thế cuối cùng cô giúp bên nào?”
“Này phải xem rổ giá thế nào đã.” Trương Mộng khá ngượng ngùng, nhưng khi nói ra câu đó lại chẳng thấy cô ấy ngại chút nào.
“Đuổi theo trước đi.” Tô Yên thấy Lục Thừa Mẫn tăng tốc bèn nhắc nhở một câu.
“Không thành vấn đề!”
Trương Mộng cũng tăng tốc độ, dọc đường luôn đi cách Lục Thừa Mẫn một chiếc xe, không hề bị phát hiện, quả nhiên rất chuyên nghiệp.
Nhưng phần lớn cũng vì trời bây giờ đã tờ mờ tối.
Đột nhiên, Tô Yên nhìn thấy cảnh sát ở ngã tư chỗ giao lộ phía trước, hình như đang kiểm tra gì đó.
Tô Yên lúc này đang là tội phạm bị truy nã nên lập tức trở nên căng thẳng. Không phải cô sợ bị bắt, mà là sợ bỏ lỡ cơ hội tìm con mình về.
Lục Thừa Mẫn đã dừng xe ở giao lộ để kiểm tra, Tô Yên siết chặt hai tay, nhìn thấy một cảnh sát tới gần, cô càng thêm căng thẳng.
Cộc cộc!
Đó là tiếng gõ cửa sổ xe.
“Mở cửa kính xe để kiểm tra.” Giọng điệu giải quyết việc chung của cảnh sát.
Trương Mộng hạ cửa kính xe xuống, cười hỏi viên cảnh sát: “Anh đẹp trai, đang kiểm tra cái gì thế?”
Anh cảnh sát công chính nghiêm minh: “Đem chứng minh thư ra đây.”
Trương Mộng lấy chứng minh thư ra, cảnh sát kiểm tra xong lại nhìn Tô Yên: “Trình chứng minh thư của cô ra.”
Tô Yên nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, khi bị chỉ mặt gọi tên, tim cô khẽ chùng xuống, lúc ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt cô co rúm lại như thể bị liệt dây thần kinh, nét mặt méo mó chẳng nhìn ra nổi bộ dạng ban đầu: “Đồng chí cảnh sát, tôi không đem theo chứng minh thư, để ở nhà rồi.”
Trương Mộng sợ hãi: “Vừa rồi còn tốt mà, sao bây giờ mặt mũi...”
Tô Yên nắm lấy cánh tay Trương Mộng, âm thầm nhéo một cái, ngụ ý cô ấy đừng có nhiều lời vô nghĩa nữa.
Đầu óc Trương Mộng hơi rối rắm, ma xui quỷ khiến thế nào lại thật sự phối hợp với Tô Yên, nói: “Đây là chị gái tôi, khuôn mặt của chị ấy từ trước đến nay đều như thế. Anh đẹp trai, nếu không thì anh theo tôi về nhà, tôi bảo chị ấy mang chứng minh thư ra cho anh kiểm tra?”
“Thôi đi đi.” Anh cảnh sát vẫy tay để họ đi, họ vốn chỉ chọn ngẫu nhiên một vài chiếc xe để kiểm tra, làm theo thông lệ mà thôi.
“Cảm ơn anh đẹp trai.” Trương Mộng khởi động xe phóng qua đèn giao thông, tình cờ nhìn thấy hình ảnh của Tô Yên trên màn hình LED ở quảng trường bên cạnh, năm chữ “tội phạm bị truy nã” cực kỳ nổi bật.
Trương Mộng không khỏi hét toáng lên: “A! Cô, cô, cô là tội phạm bị truy nã.”
Tô Yên làm mặt mình bình thường trở lại, thấy chuyện đã bị bại lộ, cô lạnh lùng đe dọa: “Câm miệng, bám sát theo xe phía trước, nếu mà để mất dấu thì tôi sẽ giết cô, tôi là tội phạm bị truy nã vì tội giết người đấy biết chưa.”