Tô Yên đánh tay lái tránh sang một bên, nhưng vẫn không tránh được, bị chiếc xe tải từ bên cạnh đâm thẳng vào.
Chiếc xe tải đó căn bản không có ý tránh né, hình là cố ý đâm thẳng vào.
Sau cú va chạm dữ dội, cửa hông trực tiếp móp vào, túi khí bung ra, giờ phút này Tô Yên thực sự ngây ra rồi, đầu đập vào vô lăng, cảm nhận được cái đau mãnh liệt.
Chỉ trong giây lát Tô Yên mất đi ý thức, nằm xuống tay lái.
Do đường hẻo lánh, không có xe qua lại nên sau khi tài xế xe tải dừng xe thì nhanh chóng xuống xe kiểm tra rồi nháy mắt với người đi cùng trên xe: “Mau lên chút, đưa người đi.”
Tô Yên mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình bị lôi ra khỏi xe, trán dính đầy máu.
Tô Yên bị đưa vào xe tải, trong lúc xóc nảy Tô Yên lại chìm vào hôn mê.
Đến lúc Tô Yên tỉnh lại, cô thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, xung quanh đều là bóng tối, trong không khí có mùi ẩm mốc và gỉ sắt, còn có tiếng chuột kêu chít chít.
Trên trán vẫn còn đau nhức, Tô Yên định cử động chân, mới phát hiện tay chân đều đã bị trói lại.
Tô Yên đột nhiên nhận ra đây hoàn toàn không phải là một vụ tai nạn xe cộ bình thường, là cố ý.
Kẻ nào?
Tô Vân hay là Tần Phương Linh?
Tô Vân còn đang mang thai, hơn nữa lại vừa nộp tiền bảo lãnh, có lẽ cũng không to gan đến vậy.
Tần Phương Linh vì còn đang vật lộn với Tô Đình Nghiêm để chia tài sản, có lẽ cũng không rảnh để ý đến cô.
Vậy thì là ai được?
Chỗ này rốt cuộc là chỗ nào?
Xung quanh quá tối, ngay cả khi mặt trời có thực sự lặn, cũng không thể hoàn toàn không thấy gì, lẽ nào là không gian kín?
Đúng lúc này, Tô Yên nghe thấy tiếng xe lăn lăn trên mặt đất, đây là bởi vì ở cùng Lục Cận Phong một thời gian tương đối dài, nên mới có thể nghe ra được tiếng xe lăn.
Lục Cận Phong đến rồi sao?
Tô Yên thử hét lên nhưng chỉ phát ra tiếng ư ư, miệng cô bị bịt mất rồi.
Lúc này Tô Yên sốt ruột thật rồi.
Đột nhiên, tiếng xe lăn biến mất, chuyện gì vậy?
Trong lòng Tô Yên loạn đến chó sủa gà bay, Tô Duy bị bắt cóc, bây giờ đến lượt cô, lẽ nào là do tổ chức Thiên Lang mà Lục Cận Phong nói?
“Ư ư ư!” Tô Yên cố gắng lên tiếng kêu cứu.
“Người đâu?”
“Ở bên trong.”
Bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Ngay sau đó, Tô Yên nghe thấy tiếng cửa sắt bị đẩy ra, có tiếng kêu cót két, cửa chậm rãi mở ra, ánh đèn trắng chói mắt đi vào, Tô Yên hoàn toàn không mở mắt ra được, trong tiềm thức nghiêng đầu qua một bên.
Tiếng xe lăn càng ngày càng gần, Tô Yên hơi nheo mắt lại, đại khái chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên xe lăn, trong ánh đèn phản chiếu lại.
Đợi gần hơn chút nữa, cô mới nhìn rõ mặt mũi đối phương.
Một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Cô không hề quen biết.
Nhưng đối phương lại lộ ra nụ cười u ám, nói: “Cô Tô, dùng cách này để mời cô đến thật sự có lỗi.”
Miệng thì nói có lỗi, nhưng hành động thì lại xem chút là tông chết cô.
Còn một người đàn ông nữa đằng sau người đàn ông ngồi xe lăn, có lẽ là vệ sĩ.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn ra hiệu cho người phía sau xé băng dính trên miệng Tô Yên ra, lúc băng dính bị xé xuống, Tô Yên đau đến chảy cả nước mắt.
“Rốt cuộc anh là ai, tôi có thù sâu oán nặng gì với anh, tôi nhớ tôi chưa từng đắc tội với anh, bắt tôi đến đây thực ra là muốn làm gì?”
Nhờ ánh sáng mà Tô Yên có thể nhìn rõ xung quanh, đây là một công xưởng bỏ hoang.
“Cô Tô thật sự là quý nhân hay quên, sao hả, đến tôi cũng không nhận ra?” Sắc mặt người đàn ông u ám sờ vào chân trái mình. hằn học nói: “Đây đều là cô ban cho tôi.”
Lúc này Tô Yên mới để ý, chân trái của người đàn ông này không còn.
Bên trong quần trống rỗng.
Tô Yên kinh ngạc nhìn chằm chằm chân trái của người đàn ông, cô không nhớ mình đã hại người đàn ông đó mất chân khi nào.
“Chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, các người nhất định bắt lầm người rồi, vị đại ca này, tôi thật sự không quen anh, chân anh chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Người đàn ông hét lên: “Cô còn ngụy biện, có người nói với tôi, chân của tôi mất là vì cô.”
“Là ai?” Tô Yên giải thích: “Tôi còn chẳng quen biết anh, sao có thể chặt đứt chân anh được, chắc chắn là có người hãm hại tôi, nói cho anh biết này, kẻ ngứa mắt lại muốn xử tôi nhiều lắm, nói không chừng có ai đó muốn mượn dao giết người đó.”
Người đàn ông đó tức đến xanh mặt: “Cô nói tôi ngu xuẩn bị người ta lợi dụng cũng không biết.”
“Tôi không nói vậy, là tự anh thấy vậy.” Tô Yên bĩu môi, cô không còn căng thẳng như vừa rồi nữa: “Vị đại ca này, chúng ta cũng đừng làm càn làm bậy ở đây nữa, tôi với anh không thù không oán, anh tìm sai người rồi.”
Sắc mặt người đàn ông càng u ám: “Mấy tháng trước, cô bị người ta bắt cóc, cô còn nhớ chuyện này không?”
Nghe tới đây, Tô Yên gật đầu không nhẹ nhõm như trước nữa.
Lúc ấy cô bị Tần Phương Linh cho người bắt cóc, suýt thì chết chìm dưới biển.
Nói chính xác thì là Chu Hoàng Long tìm người muốn giết cô.
Ánh mắt của Tô Yên rơi vào cái chân đã mất của người đàn ông, kịp phản ứng lại, vô cùng kinh ngạc: “Anh là con trai của Chu Hoàng Long, Chu Kiệt?”
Chu Kiệt cười lạnh: “Xem ra cô Tô còn chưa quên, nhớ ra rồi.”
“Nhớ, nhớ lại rồi.” Tô Yên nuốt một ngụm nước bọt, lạnh cả người: “Cậu Chu, lúc đó cha anh muốn mạng của tôi.”
Tuy rằng nói đời cha làm sai đời con trả nhưng mà mất đi một chân thì cũng có hơi tàn nhẫn, nhưng cũng không phải là cô cho người chặt chân anh ta.
Có điều Tô Yên cũng đoán được là do ai làm, Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong vì cô mà trả thù Chu Hoàng Long, chặt chân đứa con trai Chu Hoàng Long thương yêu nhất.
Chu Kiệt nắm chặt ống quần trống rỗng của anh ta, trong mắt vừa đau khổ vừa tức giận tựa như muốn nuốt chửng người ta.
“Tô Yên, mọi thứ của tôi đều bị cô hủy mất rồi, là cô hại tôi thành kẻ tàn phế, món nợ này, tôi tìm cô đòi.”
“Anh muốn làm gì?” Tô Yên cảm nhận được sự thù hận vô cùng mãnh liệt, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại: “Xem ra hôm nay tôi đừng hòng rời khỏi đây mà còn nguyên vẹn, trước lúc cậu Chu ra tay với tôi có thể nói cho tôi biết đến cùng là ai nói với anh không?”
Trước khi chết cô muốn biết là ai muốn hại mình.
“Tô Yên, lẽ nào cô không sợ chút nào sao?” Chu Kiệt nhìn cô chằm chằm.
“Sợ thì có tác dụng à?” Tô Yên khẽ cười nói: “Nếu như tôi sợ thì anh có thể bỏ qua cho tôi à.”
“Không thể.”
“Đã không thì được rồi.” Khóe miệng Tô Yên mấp máy: “Tôi chỉ hy vọng trước khi cậu Chu ra tay có thể cho tôi chết rõ ràng là được rồi.”
“Được, vậy tôi giúp cô.” Chu Kiệt nói: “Người gọi điện thoại cho tôi là một người phụ nữ, cô Tô tự mình đoán xem, cũng giống như vừa rồi cô Tô nói, cô đắc tội với nhiều người như vậy, nghĩ xem ai là người muốn lấy mạng cô nhất.”
Tô Yên thật sự là không đoán ra được, cười giễu nói: “Bây giờ người muốn lấy mạng tôi nhất là cậu Chu anh, có điều tôi phải nhắc nhở anh, anh cảm thấy tôi dựa vào bản lĩnh có thể chặt đứt chân của anh? Tôi không phủ nhận chuyện này có liên quan đến tôi, nhưng chân của anh là bị người ta chặt không phải tôi.”
“Vậy là ai?”
“Không biết.” Tô Yên sẽ không bán đứng Lục Cận Phong, bây giờ cô chỉ kéo dài thời gian: “Tôi chỉ không muốn cậu Chu bị người ta lợi dụng, đến cái chân còn lại cũng mất.”
“Cô đang uy hiếp tôi đấy à.” Chu Kiệt tức giận nói: “Hôm nay tôi ngược lại muốn xem thử xem, tôi có thể động vào cô hay không, người đâu, chặt một chân cho tôi.”
Lời Chu Kiệt vừa dứt, vài tên to lớn từ bên ngoài bước vào, trên tay mang theo máy chém.