Tô Yên tỉnh bơ dùng cơm, không nhìn chăm chăm Lục Cận Phong nữa.
Hắc Ưng ngồi ở phía đối diện Tô Yên, anh ta chỉ nhìn tùy ý lướt qua đám người mới được tuyển vào Vương Bài.
Huấn luyện viên thấy Hắc Ưng tới tận sân tập thì có phần cảm thấy căng thẳng, ông ta bèn đi tới trước mặt Hắc Ưng chào hỏi một tiếng: “Đại ca Hắc Ưng, hôm nay tôi sẽ dạy bọn họ vài chiêu thức đánh nhau cơ bản.”
“Ừm.” Giọng nói của Hắc Ưng khàn khàn, rất khó nghe.
Tô Yên liếc nhìn Hắc Ưng một cái, lại tiếp tục ăn, đồng thời ngắm cảnh đẹp hoàng hôn.
Lục Cận Phong ở phía dưới cũng không nhìn Tô Yên dù chỉ một lần, dù sao trạng thái của hai vợ chồng nhà này chính là ''em không nhìn anh thì anh cũng không nhìn em''.
Lục Cận Phong là người luyện võ, giờ lại đóng giả làm người mới vào Vương Bài, đương nhiên anh sẽ không tỏ ra quá nổi bật, đây cũng không phải mục đích anh vào trong này.
Anh hóa trang thành một người có gương mặt bình thường, thu lại khí chất, thật sự không hề nổi bật khi đứng trong đám đông.
Đánh cận chiến cần phải đánh cặp với nhau.
La Hiện Đình bị phân vào nhóm khác, một chàng trai mặt hoa da phấn xinh như con gái, mấy ông con trai thực thụ nhìn cậu ta như vậy thì không nỡ xuống tay.
Khuôn mặt đẹp như vậy, nếu mà bị đấm bầm dập thì đau lòng biết bao.
Hắc Ưng vẫn đang ngồi ở bên trên, làm gì có chuyện huấn luyện viên cho bọn họ tập luyện hời hợt được, ông ta đi tới, chỉ tay vào Lục Cận Phong: “Cậu với cậu ta đánh cặp, dùng toàn lực cho tôi.”
Lục Cận Phong không nói không rằng đi tới trước mặt La Đình Hiện, hỏi: “Có chịu được đòn không?”
“Vương Đức An, tôi chưa đánh nhau bao giờ.” La Hiện Đình rụt rè e sợ đáp.
Thấy những người phía dưới cứ lằng nhằng chưa chịu đánh đấm, Hắc Ưng cũng chú ý tới La Hiện Đình, người này thật sự rất đẹp.
“Sao lại tuyển một cô gái vào đây vậy?”
Mọi người không nhịn được mà cười ầm lên.
“Nghiêm túc chút đi.” Huấn luyện viên hô to, sau đó cung kính nói với Hắc Ưng: “Đại ca, người này là đàn ông, tôi cũng không biết tại sao cậu ta lại được tuyển vào đây, xinh đẹp hơn cả con gái, không ai nỡ ra tay với cậu ta.”
La Hiện Đình thẹn thùng cúi đầu.
Hắc Ưng cười giễu: “Đưa tới phòng Lương Văn Dũng, nói với anh ta đây là quà tôi thưởng cho.”
Đây thật sự là coi người ta như phụ nữ, lại còn tặng cho đàn ông.
Nghe xong, sắc mặt Tô Yên lập tức thay đổi, La Hiện Đình cũng bối rối, lo sợ nói: “Đại ca Hắc Ưng, tôi...”
“Hắc Ưng, anh làm vậy cũng ghê tởm quá rồi.” Tô Yên suýt thì ói hết đống thức ăn trong miệng ra: “Không ăn nổi nữa, tôi về phòng nghỉ đây, không còn hứng ăn gì luôn.”
Dứt lời, Tô Yên bèn đứng dậy định rời đi.
Thấy Tô Yên tức giận bỏ đi, Hắc Ưng bèn nhíu mày: “Bỏ đi, cứ giữ lại cho tập luyện một thời gian xem thế nào.”
Nói rồi anh ta cũng rời đi.
Đợi người đi hết, Lục Cận Phong mới ngẩng đầu lên nhìn theo hướng Tô Yên đi.
Màn đêm buông xuống.
Tô Yên đang đợi trong phòng.
Cô ngầm ra hiệu với Lục Cận Phong, gần một giờ sáng, đột nhiên cô muốn ăn khuya nhưng lại ghét đồ ăn do người dưới phòng bếp nấu quá khó ăn, cho nên muốn tự mình nấu.
Một giờ sáng.
Tô Yên nấu nướng trong bếp, bên ngoài có người canh giữ, mệt muốn chết.
Tô Yên nói: “Anh về ngủ đi, đây là trụ sở chính của Vương Bài, người nào ra vào cũng đều có người trông coi, tôi còn có thể chạy trốn được không.”
Người kia thật sự mệt chỉ muốn đi ngủ, thấy lời Tô Yên nói cũng có lý, anh ta bèn ngáp một cái rồi nói: “Cô Tô ăn xong rồi thì về phòng nghỉ đi nhé.”
“Ừm, đi đi.” Tô Yên xua tay.
Người kia rời khỏi chưa được bao lâu thì Lục Cận Phong tới.
Tô Yên đã sớm quan sát xung quanh, không có ai giám sát, cũng không có camera an ninh, thế là cô bèn vội vàng chạy tới kéo kéo tay Lục Cận Phong: ''Chồng em đúng là thông minh, ám hiệu khó như vậy mà anh cũng hiểu.”
Một chút hứng ăn cũng không có, chính là chỉ một giờ sáng hẹn gặp ở phòng bếp.
“Hừ.” Lục Cận Phong lạnh lùng nhìn vào trong nồi: “Anh đi tuần, vô tình đi ngang qua nên vào xem thế nào thôi, đừng tưởng bở.”
Tô Yên trừng mắt nhìn Lục Cận Phong, không nói gì.
Lục Cận Phong bị cô nhìn cho mất cả tự nhiên, bèn hỏi: “Sao thế? Không vui à? Lại muốn cãi nhau với anh?”
Tô Yên thật thà lắc đầu, vẻ mặt chân thành, hỏi: “Ông xã, lúc trước lúc anh dỗ em, có phải trong lòng cảm thấy rất bất lực, cảm thấy người phụ nữ này thật khó chiều, hoàn toàn vô lý, thấy em thật phiền phải không?”
“Ha.” Lục Cận Phong cười lạnh lùng: “Em cảm thấy hiện giờ anh đang rất vô lý? Khó chiều? Phiền phức lắm hả?”
“Không phải không phải.” Tô Yên khoát tay, cô làm gì dám thêm dầu vào lửa chứ: “Đây là tình cảm thật lòng, ông xã, em thích anh như vậy, yêu chết đi được, chồng em giận mà cũng đáng yêu.”
Tô Yên nói xong, chính mình cũng cảm thấy lời này có hơi quen thuộc?
Đây chẳng phải chiêu Lục Cận Phong dùng để dỗ cô hồi trước sao?
Cô quen Lục Cận Phong lâu như vậy rồi, trong ký ức của cô, hình như chỉ toàn là anh dỗ dành cô.
Haizz, cô cũng chiều chuộng anh một lần vậy, cho anh được trở thành một chú chim công nhỏ kiêu ngạo.
Tô Yên kéo tay Lục Cận Phong, thái độ rất chân thành: “Ông xã, là do em không hiểu đạo lý, là em sai, em không nên chọc tức anh, cãi nhau với anh, không nên tức giận mà bỏ đi, không nên...”
Lục Cận Phong nghe cô nói đến là thấy trong lòng vui vui, đột nhiên anh không muốn tiếp tục giận cô nữa.
Vốn từ của Tô Yên bắt đầu nghèo đi rồi.
“Ừ thì?” Lục Cận Phong lười biếng liếc cô một cái: “Không nên cái gì cơ?”
''Không nên làm anh lo lắng.” Tô Yên nói rất chân thành: “Em bị bắt tới nơi này, ông xã, chắc anh phải lo lắm.”
“Em nghĩ nhiều rồi, anh chẳng lo chút nào.” Lục Cận Phong tỉnh bơ nói tiếp: “Em thông minh như vậy, đương nhiên sẽ giữ được cái mạng nhỏ của mình.”
“Thế sao anh còn lẻn vào đây làm gì?”
“Anh vào đây chủ yếu là muốn điều tra một chuyện, tiện thể tìm em thôi.”
Tô Yên: “...”
Thật là đáng hận mà!
Lục Cận Phong đi ra ngoài, Tô Yên lập tức đi theo sau, cô thấp giọng hỏi: “Đi đâu đấy?”
Anh không lên tiếng, Tô Yên tưởng anh định làm chuyện gì quan trọng, bèn cẩn thận đi theo anh.
Băng qua sân huấn luyện, tránh được mọi giám sát, hai người đi tới sân sau của trụ sở.
Chỗ này toàn là đồ đạc linh tinh, còn lại chẳng có gì.
Tô Yên càng tò mò hơn, cô định mở miệng thì đột nhiên Lục Cận Phong lại kéo tay cô nấp vào bên cạnh.
Là tiếng xe lăn, nó đang tới gần.
Hắc Ưng tới!
Hắc Ưng đi ra từ đằng sau một đống đồ lặt vặt, anh ta luôn đeo mặt nạ, người đẩy xe lăn nói: “Đại ca, chúng tôi đã tìm thấy nơi ở của Chu An rồi, người phụ nữ sống cùng anh ta rất đáng nghi.”