Tô Yên người đầy mùi rượu, hai tay không an phận mà sờ mó trên người của Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong sầm mặt xuống, biết được Tô Yên tới Biệt Viện Tiểu Trù uống rượu cả buổi, anh lập tức chạy tới.
“Sao lại uống nhiều như vậy.” Lục Cận Phong cau mày.
“Vui đó!” Tô Yên cười đến rạng rỡ: “Anh đẹp trai, da dẻ của anh thật sự rất đẹp nha, tay sờ lên cảm thấy trơn nhẵn thích lắm. Nói đi, bao nhiêu tiền, tối nay đi với tôi một đêm.”
“Về nhà.”
Lục Cận Phong trực tiếp bế Tô Yên lên.
“Á! Anh làm gì thế, còn chưa có bàn xong giá mà.” Tô Yên khẽ híp mắt lại, đầu lúc nặng lúc nhẹ, không có chút sức lực nào, cảm thấy rất choáng.
Tác dụng của rượu rất mạnh, xộc lên tới não.
“Không cần tiền.” Lục Cận Phong tức giận phun một câu như thế.
Tô Yên lại cười nói: “Tôi hiểu rồi, anh là muốn tôi trải nghiệm hàng trước, sau đó mới bắt chẹt tôi đúng hay không. Tôi không có ngốc như vậy đâu nha, bỏ tôi xuống, tự tôi đi.”
Tô Yên giãy giụa muốn xuống, Lục Cận Phong sợ làm cô bị thương nên cũng không dám bế nữa, chỉ đành bỏ người kia xuống mà dìu lấy.
Tô Yên lắc lắc đầu: “Rượu này sao lại mạnh như vậy chứ, đau đầu quá.”
“Về nhà anh sẽ cho em ngâm nước mật ong.” Lục Cận Phong bất đắc dĩ thở dài, dịu dàng dụ dỗ: “Chúng ta về nhà thôi.”
Phụ nữ bình thường đều sẽ mềm lòng trước chiêu này.
Mà phụ nữ khi say cũng không có ngoại lệ.
Lục Cận Phong đỡ lấy Tô Yên ra khỏi Biệt Viện Tiểu Trù, một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng quần jean đang đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Lục Cận Phong ra ngoài cũng mừng rỡ chạy tới: “Cận Phong.”
“Nhã Đan, em đi mở cửa xe.” Lục Cận Phong trực tiếp dặn dò.
Tần Nhã Đan nhìn thấy Tô Yên dựa trong lồng ngực của Lục Cận Phong, không hề nói gì, khéo léo đi mở cửa xe.
“Tôi không muốn lên xe, tôi muốn đi uống tiếp.”
Tô Yên đẩy Lục Cận Phong, ánh mắt bỗng nhìn chằm chằm vào Tần Nhã Đan, cảm thấy rất quen thuộc.
“Có phải là tôi đã từng gặp cô ở đâu đó rồi không?” Tô Yên chao đảo, huơ tay lên đặt lên mặt của Tần Nhã Đan, càng nhìn càng thấy quen, thầm nói: “Thật sự là rất quen, đã gặp ở đâu rồi sao lại không nhớ ra nhỉ.”
Tần Nhã Đan có chút căng thẳng trong lòng, nghiêng mặt né đi, giơ tay lên che mặt mình lại không để cho người kia tiếp tục nhìn nữa.
Cô ta chỉ lo Tô Yên sẽ nhận ra được gì đó.
Tần Nhã Đan đi tới bên chỗ Lục Cận Phong, dịu dàng nói: “Cận Phong, đây chính là bạn gái mới của anh sao?”
Lục Cận Phong thấp giọng sửa lại: “Là vợ sắp cưới của anh.”
Thân phận vợ sắp cưới thì nghe chính thức hơn là bạn gái nhiều.
Ông cụ Lục đã đích thân tuyên bố cả hai sắp sửa kết hôn, nếu như không phải do Trần Tố Anh nhập viện thì hai người có lẽ cũng đã chọn xong ngày làm lễ rồi.
Ánh mắt Tần Nhã Đan trở nên âm u, lúng túng nói: “Anh đã có vợ sắp cưới rồi.”
Giọng của cô ta nhẹ nhàng, cũng không nghe được sự oán thán hay tức giận gì, lọt vào tai chỉ nghe được một cảm giác buồn miên man.
Lục Cận Phong cũng không phải là một khúc gỗ, dĩ nhiên có thể nghe ra được bèn nói: “Nhã Đan, anh rất vui khi em có thể bình an vô sự, sống sót trở về. Sau này nhà họ Lục chính là nhà của em, anh sẽ đối xử với em như em gái ruột của mình. Tô Yên chính là chị dâu của em, cô ấy cũng sẽ coi em như em gái ruột.”
Lục Cận Phong phủ đầu nói trước, không chút dây dưa để người khác có hi vọng gì nhiều.
Anh đã có Tô Yên rồi, sẽ tự biết giữ khoảng cách với những người con gái khác, đây là trách nhiệm anh nên làm với Tô Yên.
Lục Cận Phong trước đó ngoài miệng có nói để Tô Yên đi giải quyết tình địch, nhưng trên thực tế anh làm sao có thể nở lòng dắt một đóa hoa rách nát nào đó tới trước mặt Tô Yên khiến người kia không vui đâu chứ.
Tần Nhã Đan có ơn với Lục Cận Phong, cả hai cũng suýt chút đã tiến tới với nhau, anh không thể đối xử với cô ta như đối xử với Hồ Thanh được.
Nhưng mà, Lục Cận Phong cũng có nguyên tắc của riêng mình, ai khiến cho Tô Yên không vui thì anh cũng sẽ không giữ lại.
Lời lẽ rõ ràng như thế, Tần Nhã Đan sao có thể không hiểu được chứ.
“Em biết, lần này em trở về cũng là muốn xem anh sống có tốt hay không.” Tần Nhã Đan cười nhẹ: “Chỉ cần là người anh thích, em cũng sẽ thích.”
“Ừm.” Lục Cận Phong nhíu mày.
Cùng lúc đó, ở trong một tòa lầu đối diện với Biệt Viện Tiểu Trù.
Lâu Oanh và đồng bọn là Bạch Phi Minh đã mai phục ở vị trí tốt nhất, súng cũng đã lắp xong, nòng súng còn đang nhắm ở ngay phía đầu của Lục Cận Phong.
Tô Yên say khướt chôn mặt trong lồng ngực của Lục Cận Phong, Lâu doanh bên đây nhìn bằng ống nhòm nên thoáng qua cũng không có thấy rõ cô.
“Cậu cả nhà họ Lục này đúng thật là số đào hoa nha, trái ôm phải ấp đề huề chưa kìa.”
Ở khoảng cách hơi xa, vì để đảm bảo không có sơ hở nào nên Lâu Doanh đã tính toán lực cản của gió, chờ đợi thời cơ.
Bạch Phi Minh phía này phỉ nhổ: “Thứ đàn ông khốn kiếp.”
Bạch Phi Minh là người có nét mặt trẻ con, thoạt nhìn vô cùng giống mấy em gái Loli, nhưng mà trường năng lượng quanh người ngược lại chẳng hề có chút dễ gần, biểu cảm lại rất lạnh, giống như một ngọn núi tuyết di động vậy.
Bạch Phi Minh cầm ống nhòm lên quan sát: “Bọn họ muốn đi rồi.”
“OK!” Lâu Doanh dựng lên một tư thế thủ sẵn, vô cùng thô bạo đỡ lấy súng mà ngắm: “Xem bà đây bắn nổ đầu anh ta như nào nè.”
Lục Cận Phong đỡ Tô Yên định lên xe, đột nhiên một tia sáng trắng lóe lên. Sự nhạy bén được tôi luyện nhiều năm ở Ám Dạ, Lục Cận Phong lập tức ôm lấy Tô Yên nhanh chóng né ra.
Cùng lúc đó, Tần Nhã Đan căng thẳng hô lên: “Cẩn thận.”
Lục Cận Phong mới vừa né ra, một viên đạn ngay sau đó bay thẳng tới, bắn xuyên qua phía sau cột đèn.
“Phản ứng nhanh thật.” Lâu Doanh không thể tưởng tượng nổi: “Nếu không phải đã từng bị ám sát qua hơn trăm lần thì nhất định sẽ không thể có phản ứng nhanh như thế được.”
Lần đầu tiên cô ta ra tay thất bại.
Bạch Phi Minh cũng ngạc nhiên: “Không phải chứ.”
“Phi Minh, cậu có điều tra thân phận của Lục Cận Phong này chưa, một cậu ấm nhà giàu bình thường làm sao lại có phản ứng như này được.”
Bạch Phi Minh: “Xin lỗi, nào về mình sẽ điều tra thêm.”
Lục Cận Phong đỡ lấy Tô Yên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía tòa nhà đối diện, lớn tiếng nói với ám vệ nấp trong tối: “Ở tòa nhà lớn phía đối diện, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Vâng.”
Ám vệ lập tức đi tới bắt người.
Tẩn Nhã Đan vô cùng hoảng sợ, nói: “Cận Phong, anh không sao chứ?”
“Không có gì.”
Lục Cận Phong nhìn Tần Nhã Đan bằng ánh mắt sâu thẳm.
Vừa nãy Tần Nhã Đan cũng là cùng lúc phát hiện được nguy hiểm với anh.
Đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Người bên đây vỗ vỗ ngực, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Làm em sợ muốn chết. Cận Phong, có chuyện gì vậy, vừa nãy là có người muốn giết anh? Có phải là đám người năm đó không? Em thật sự sợ quá.”
“Có lẽ không phải đâu.” Lục Cận Phong bế Tô Yên đã ngủ say vào trong xe: “Nhã Đan, em tới chăm sóc cho Tô Yên.”
“... Vâng.”
Tần Nhã Đan ngồi xuống để Tô Yên dựa trên vai của mình, một bên lại tỉ mỉ dẹp gọn mấy lọn tóc rối của người kia.
Lục Cận Phong khởi động xe, chạy tới biệt thự Nam Sơ.
Nhà cũ của nhà họ Lục không an toàn bằng biệt thự Nam Sơn.
Tần Nhã Đan liếc nhìn Tô Yên, ánh mắt đó lại lóe lên một tia căm ghét được ẩn chứa sâu bên trong.
Vào thời khắc nguy hiểm, Lục Cận Phong lại vẫn không có bỏ Tô Yên ra, vẫn luôn che chở cho cô.
Nhìn thấy gương mặt của Tô Yên, cô ta thật sự chỉ muốn giết chết luôn cho rồi.
Ngay chỗ khúc quanh, tốc độ lái xe của Lục Cận Phong quá nhanh nên dạ dày của Tô Yên trào ngược, không một dấu hiệu báo trước lại ọe một tiếng, nôn đầy lên người của Tần Nhã Đan.
“Ọe! Ọe!”
Tần Nhã Đan: “...”
Sự dịu dàng mà cô ta cố duy trì suýt chút đã uổng phí rồi.
Mùi khó ngửi xộc thẳng vào mùi, Tần Nhã Đan nín thở chịu đựng, rõ ràng là rất ghét bỏ nhưng vẫn giả vờ rất chỉn chu, vô cùng cẩn thận mà lau miệng cho Tô Yên.
“Cận Phong, hay là dừng lại ven đường một chút đi. Hình như cô Tô đang rất khó chịu.”
Lục Cận Phong nhìn thấy hết mọi cử chỉ của Tần Nhã Đan dành cho Tô Yên, sau đó cũng dừng xe lại ven đường.
Anh đỡ Tô Yên xuống xe hít thở không khí, lại vội vàng đưa nước cho người kia uống, động tác vô cùng dịu dàng: “Uống từ từ thôi.”
Tô Yên nôn xong cảm thấy tỉnh táo được một chút, cộng thêm gió thổi qua khiến tinh thần cũng ổn hơn khi nãy nhiều.
“Sau này không được uống nhiều như vậy nữa.” Lục Cận Phong cầm lấy khăn tay, dịu dàng lau sạch khóe miệng của Tô Yên. Ngoài miệng thì trách cứ nhưng giọng điệu lại ngập tràn cưng chiều và đau xót.
Tô Yên khẽ híp mắt, cười cười nhìn Lục Cận Phong, lại nhìn về phía Tần Nhã Đan ở phía xa xa kia, ý cười lập tức thu lại.
Dưới màn đêm đen, Tần Nhã Đan mặc áo sơ mi cao bồi đứng đó thoạt nhìn vô hại, nhưng mà cặp mắt kia lại giống như mắt rắn, lạnh lẽo đến rợn cả người.