Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 228: Chương 228: Cưng chồng dựa thực lực




Tô Yên càng nghĩ càng đau lòng.

Lục Cận Phong không cảm nhận được cảm xúc khác thường của Tô Yên, lại nói tiếp: “Ừm, anh khẳng định phải cưới mẹ đứa trẻ, chịu trách nhiệm với cô ấy, cho cô ấy một cái công đạo…”

Mẹ của đứa trẻ chính là Tô Yên, Lục Cận Phong khẳng định phải cưới rồi. Nhưng mà, Tô Yên không biết.

Không đợi Lục Cận Phong nói xong, Tô Yên quay mặt qua một bên, mặt xám như tro tàn, nói: “Xem ra anh và em đã định có duyên nhưng không phận. Lục Cận Phong, anh đi cưới cô ấy đi, không cần để ý tới em, em sẽ nuôi các con khôn lớn. Đợi bọn nó trưởng thành rồi, em sẽ nói cho bọn nó biết, cha của bọn nó rất yêu bọn nó, vì có nỗi khổ bất đắc dĩ nên mới phải tách ra…”

Nói rồi, Tô Yên cũng sắp làm cho chính mình cảm động luôn, tiếp tục nói: “Bọn em sẽ sống thật tốt. Cho dù em ăn không ngon, mặc không đẹp, cũng sẽ không khắc khe với con của anh, có đập nồi bán sắt cũng sẽ nuôi nấng bọn nó thành người tài có ích.”

Lục Cận Phong: “…”

Sao anh cảm thấy hình như lạc đề mất rồi?

Tô Yên còn đang đắm chìm trong kỹ thuật diễn xuất của mình, bỗng nhiên lại nghe Lục Cận Phong nói: “Người mà anh luôn muốn cưới là em, em chính là mẹ của con anh, người ở đêm năm năm trước cũng là em.”

“Không cần an ủi em, em đều biết, anh có nỗi khổ… chờ chút…” Tô Yên hoàn hồn lại, nhìn Lục Cận Phong với vẻ mặt ngơ ngác: “Anh nói cái gì?”

“Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc là con trai ruột của anh.” Lục Cận Phong ôm Tô Yên. Cho dù có trải qua một đêm, thì vẫn khó mà che giấu được sự hưng phấn: “Yên Yên, em đúng là niềm may mắn mà anh tu mấy đời mới có được. Tối hôm qua anh đã tự đi hỏi Tô Vân, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc thật sự là con của chúng ta. Mẹ anh cũng vì biết được chuyện này, nên mới bị Tô Vân hạ độc thủ.”

“Đợi đã, để em load chút!” Đầu Tô Yên có hơi rối bời: “Hạ Phi và Tiểu Vũ là con của chúng ta? Ha ha, sao có thể như vậy được? Mấy năm trước em cũng không có ấy ấy với anh…”

Tô Yên lại lần nữa phản ứng lại, nhìn Lục Cận Phong một cách không thể tin được: “Người năm đó, là anh?”

Chuyện này còn cẩu huyết, ly kỳ hơn cả trong phim.

Vòng tới vòng lui, người năm đó lại là người bên gối hiện giờ.

“Là anh.” Giọng Lục Cận Phong thuần hậu: “Yên Yên, cảm ơn em đã sinh cho anh hai đứa con trai thông minh, lanh trí như vậy.”

Tô Yên vẫn có chút ngơ ngác, lúng túng nói: “Lục Cận Phong, chuyện này cũng thần kỳ quá rồi. Hay là làm xét nghiệm quan hệ cha con đi? Bằng không thật sự quá khó tin.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thật ra trong đáy lòng Tô Yên đã tin rồi.

Khuôn mặt Hạ Phi rất giống Lục Cận Phong, cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy những lời nói Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai của Lục Cận Phong.

Chỉ là, khi biết ký ức không thể chịu đựng nhất lại trở thành cuộc gặp gỡ đầu tiên với người yêu, cô có một loại cảm giác không thể nói rõ.

“Có thể, anh có thể bảo Xa Thành Nghị lập tức đến làm xét nghiệm quan hệ cha con cho anh và Hạ Phi.”

Bỗng nhiên Tô Yên nhớ đến đống phô trương của Lục Cận Phong trước khu biệt thự, hỏi: “Đống phô trương lúc nãy là anh làm để nhận con đó hả?”

“Anh đã nghĩ cả một đêm, không nghĩ được gì tốt hơn, chỉ có thể làm như vậy.”

“Tầm thường.” Tô Yên phun tào: “Nếu như anh xách mấy rương ông Mao đến, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn một chút.”

Lục Cận Phong: “…”

“Cầm tiền không phải càng tầm thường hơn sao?”

“Em tin suy nghĩ của Tiểu Vũ giống em, anh có tin không?”

“Tin, về Tiểu Vũ thì theo em.”

Tô Yên bực tức: “Lục Cận Phong, ý anh là nói em tầm thường hả?”

“Không có, anh đang khen em, sinh được đứa con cũng không bất công, Tiểu Vũ theo em, Hạ Phi theo anh.” Lục Cận Phong nắm chặt tay Tô Yên: “Yên Yên, khi biết rằng em từ đầu đến cuối đều là của anh, còn anh từ đầu đến cuối đều là của em, em có biết là trong lòng anh vui mừng đến nhường nào không? Anh vui vì người đó là em, cũng vui vì người đó là anh.”

Tô Yên sao có thể không cảm thấy thế được. Chuyện đó luôn là nỗi đau của Tô Yên, cũng là điều cô thấy có lỗi với Lục Cận Phong nhất. Cho dù ngoài miệng hai người đều không nhắc đến, nhưng cũng tránh có lúc sẽ có chút nhạy cảm.

Ai mà không mong người phụ nữ của mình trong sạch?

Ai mà không muốn người đàn ông mình yêu đời này chỉ có mình?

Tình yêu có thể chứa cả một ốc đảo, nhưng cũng có thể không chứa nổi một hạt cát.

Tô Yên nhấc tay, sờ lên mắt Lục Cận Phong, nói một cách ngang ngược: “Đợi mắt anh khỏi rồi, mau chóng đi đăng ký giấy kết hôn với em. Em phải viết tên của em lên chỗ vợ của anh, từ đó, lấy họ của anh, đặt trước tên em. Đây là thứ anh nợ em, món nợ chậm trễ gần sáu năm trời.”

Lục Cận Phong cười: “Yên Yên, em đang cầu hôn anh đó hả?”

Tô Yên hừ một tiếng: “Chỉ có anh được cưng chiều em, mà không cho em chiều anh sao?”

Từ khi hai người quen biết đến nay, đều là Lục Cận Phong cưng Tô Yên, nuông chiều cô. Yêu là có qua có lại, Tô Yên cũng cưng chiều Lục Cận Phong một lần.

Lục Cận Phong học theo dáng vẻ già mồm cãi láo của Tô Yên lúc trước, nói: “Miễn miễn cưỡng cưỡng. Đúng rồi, chuyện tốt như vậy, có thể làm nhiều lần hơn. Yên Yên, anh tin em có thể cưng chiều chồng dựa thực lực.”

“Cho anh ít ánh nắng, anh càng tươi rói hơn, còn ra vẻ ta đây với em.” Tô Yên giả bộ tức giận đấm lên lồng ngực Lục Cận Phong.

Lục Cận Phong giữ tay cô lại, hai người ở trên xe cười đùa thành một cục, sau đó ôm chặt nhau.

Vì không gian trong xe chật hẹp, Tô Yên đè trên người Lục Cận Phong. Tô Yên chợt động tâm, hôn trên má Lục Cận Phong.

“Cưng chiều chồng dựa thực lực.”

“Hai người định nung hư cái cửa xe luôn hả?” Giọng nói yếu ớt của Xa Thành Nghị vang lên bên xe.

Tô Yên nghiêng đầu, chỉ thấy Xa Thành Nghị còn đang đứng ở ngoài cửa xe, hai tay đút trong túi, trông có vẻ nghiêm trang, nhưng đôi mắt lại tựa như sắp dán vào cửa kính xe tới nơi. Biểu cảm đó giống như là đang nói, các người cứ tiếp tục, tôi đứng đây xem hai người khoe ân ái.

Đôi mắt đó, tuyệt đối là bóng đèn điện lớn nhất trên đời.

Sau khi hai người lên xe, thật sự đã quên mất Xa Thành Nghị.

Tô Yên vội vàng rời khỏi người Lục Cận Phong. Ở với Lục Cận Phong lâu rồi, cũng học được cách mặt dày của Lục Cận Phong. Cô thản nhiên dùng tay lau má Lục Cận Phong: “Mặt anh ấy bị bẩn, tôi lau mặt cho anh ấy đấy chứ.”

Tô Yên ngồi về lại chỗ ngồi của mình, nhớ lại cửa xe còn đang bị khóa, nhanh chóng thò tay đến chỗ ngồi phía trước mở cửa xe.

Lục Cận Phong thì vô cùng buồn bực. Vừa mới có được ít phúc lợi, đã bị Xa Thành Nghị phá hoại rồi.

Lục Cận Phong nghe tiếng đoán chỗ, trừng Xa Thành Nghị một cái. Cho dù mắt bị mù, sự sắc bén của ánh mắt vẫn không hề giảm đi.

Xa Thành Nghị chỉ cười một cách phong độ. Điểm này giống y như bộ dạng thiếu đánh của Vạn Nhất.

“Bây giờ về bệnh viện, hay là?” Xa Thành Nghị thuận lợi chuyển chủ đề.

Tô Yên nói: “Về bệnh viện.”

Xa Thành Nghị khởi động xe, lái về phía bệnh viện, nói: “Đúng rồi, vẫn chưa bắt được hung thủ làm hại dì Trần. Hung thủ lần này không đơn giản, camera giám sát đường dài của bệnh viện đều đã bị động tay động chân.”

Lục Cận Phong lạnh lùng nói: “Người sống trên đời phải có dấu vết. Kiểm tra từ bên ngoài bệnh viện, chỉ cần là người khả nghi, đều kiểm tra hết.”

Camera giám sát của bệnh viện bị động tay động chân. Chỉ cần kiểm tra camera giám sát trong phạm vi mấy cây số quanh bệnh viện, nói không chừng sẽ có được thu hoạch. Nếu không được nữa, vậy thì mở rộng phạm vi tìm kiếm.

“Được.” Xa Thành Nghị nói: “Tôi sẽ giao việc này cho Hạ Huy đi làm. Ca phẫu thuật của cậu, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp, chậm nhất là thứ sáu tuần này.”

Lục Cận Phong cũng muốn sớm phục hồi ánh sáng: “Bảo Hạ Phi đi theo Hạ Huy điều tra, cũng cho Hạ Phi một cơ hội rèn luyện.”

Lục Cận Phong chợt nhớ ra lời Tô Yên nói lúc nãy: “Đúng rồi, em nói có một tin xấu, là gì vậy?”

Tô Yên mím môi, nói: “Cha ruột của em không phải là Tô Đình Nghiêm, mà là Tần Chấn Lâm.”

Nghe thế, phản ứng của Xa Thành Nghị còn lớn hơn Lục Cận Phong, vô lăng cũng xoay lệch đi, suýt nữa là tông vào bồn hoa bên cạnh.

“Kẻ thù không đội trời chung trở thành cha vợ, đây đúng là… máu chó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.