Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 231: Chương 231: Cùng mất tích




Tần Nhã Đan và Lệ Quốc Minh liên thủ?

Đây là việc khiến cho Tô Yên không khỏi bất ngờ.

Tô Yên tạm thời không suy đoán, cô trở về bàn bạc lại với Lục Cận Phong.

Quay lại bệnh viện, Tô Yên mới biết được là Lục Cận Phong đã vào phòng phẫu thuật, đêm nay anh chuẩn bị phẫu thuật.

Xa Thành Nghị đã khử trùng toàn bộ thân thể và chuẩn bị bước vào phòng phẫu thuật.

“Anh Xa.” Tô Yên gọi anh ta: “Sao lại đột ngột như vậy? Không phải thứ sáu mới phẫu thuật sao?”

“Có người không đợi được.” Xa Thành Nghị thở dài một tiếng: “Cô Tô hãy kiên nhẫn đợi ở bên ngoài.”

“Nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”

“Lúc đầu có 80%, bây giờ… Chỉ có 30%.”

Tô Yên quen biết Lục Cận Phong lâu như vậy, làm sao mà không hiểu được tính cách của anh, một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

“Anh Xa, trông cậy vào anh rồi.”

“Cô không đi khuyên anh ta sao?” Xa Thành Nghị hơi ngạc nhiên.

Đợi vài ngày nữa thì tỷ lệ thành công sẽ tăng lên, nếu là người bình thường thì sẽ chọn cách chờ đợi.

Nhưng Tô Yên lại không ngăn cản.

Tô Yên cười cười: “Anh ấy tin tôi, tôi cũng tin anh ấy.”

Xa Thành Nghị ngẩn người ra, anh ta cong môi nói: “Hai người thật đúng là tâm ý tương thông.”

Xa Thành Nghị bước vào phòng phẫu thuật, một lúc sau, Vạn Nhất và ông cụ Lục cũng đến.

Một ca phẫu thuật quan trọng như vậy thì bọn họ nhất định sẽ đến.

“Ông nội Lục.” Tô Yên đã lâu không gặp ông cụ Lục.

“Cháu dâu ngoan.” Ông cụ Lục rất vui khi thấy Tô Yên trở về, ông ấy nhìn xuống bụng của Tô Yên mà quan tâm hỏi: “Sức khỏe của con vẫn ổn chứ?”

Còn chưa gả vào mà đã gọi là cháu dâu rồi, có thể thấy là ông cụ Lục rất hài lòng về Tô Yên.

“Vẫn ổn ạ, ông nội Lục không cần quá lo lắng.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Ông cụ Lục nở nụ cười hiền lành rồi nói: “Tiểu Yên, vất vả cho con rồi.”

Mang thai rất là cực khổ.

Cuộc phẫu thuật kéo dài rất lâu, Tô Yên nghĩ về việc Trần Tố Anh bị người khác tấn công, cô nhìn sang Vạn Nhất hỏi: “Anh Vạn, vụ án của cô Trần có tiến triển gì chưa?”

“Không có.” Vạn Nhất nói: “Chuyện này tương đối khó, nhưng mà… Cũng không khó lắm.”

Trong lời nói này có ẩn ý gì đó.

“Anh Vạn, có phải anh đã đoán ra được hung thủ là ai rồi phải không?”

Vạn Nhất do dự một lúc rồi gật đầu: “Chắc là đại ca cũng đoán ra được, bây giờ chỉ còn bước xác nhận cuối cùng.”

“Là ai?”

Vạn Nhất mím môi nhìn về phía phòng phẫu thuật.

Tô Yên nhanh chóng đoán ra được: “Là cô ta sao?”

Hai người họ không nói ra là ai nhưng đều nghĩ đến cùng một người.

Vạn Nhất gật đầu: “Cô ta bị tình nghi rất lớn, chỉ có Địa Sát mới có thể làm hỏng camera giám sát trong vài km, đó là điều khiến cô ta bị nghi ngờ rất cao.”

Giấu đầu lòi đuôi, cố ý che dấu quá mức, ngược lại sẽ không bình thường.

Tô Yên nhíu mày: “Cô ta liên thủ với Lệ Quốc Minh rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt của Vạn Nhất lập tức tràn đầy sự kinh ngạc: “Cô ta muốn làm gì?”

“Mục đích của cô ta chính là Lục Cận Phong.”

Cũng là phụ nữ nên Tô Yên rất hiểu phụ nữ: “Yêu mà không có được thì hoặc sẽ quên đi hoàn toàn, hoặc sẽ phá hủy đến cùng.”

Vạn Nhất kinh hãi cảm thán: “Phụ nữ đúng là sinh vật nguy hiểm nhất trên thế giới này, muốn sống tốt thì độc thân là tốt nhất.”

Tô Yên khẽ nói: “Tôi đã gọi điện cho Lâu Doanh, có thể ngày mai cô ấy sẽ đến.”

Vạn Nhất: “…”

“Cô Tô, tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có việc, có Xa Thành Nghị ở đây, ca phẫu thuật sẽ không có vấn đề gì, tôi không cần ở lại đề phòng. Phải rồi, lần này là việc riêng nên có thể cần rất nhiều thời gian, cô nói với đại ca giúp tôi một tiếng, xem như là tôi đi nghỉ dài hạn.”

“Anh Vạn, bây giờ có rất nhiều chuyện mờ ám, anh nghỉ ngơi lúc này có phải là rất thiếu nghĩa khí hay không?”

“Chút chuyện này không là gì cả, đại ca có thể một mình làm được.”

“Anh là vì sợ Lâu Doanh sao?”

“Tôi là người đàn ông tốt, không so đo với phụ nữ.” Vạn Nhất xua tay và lập tức rời đi không chút do dự.

Ca phẫu thuật kéo dài năm tiếng đồng hồ, ông cụ Lục chịu không nổi nên Tô Yên nói ông ấy trở về nghỉ ngơi, cô thậm chí còn ngủ trong lúc chờ đợi.

Xa Thành Nghị đi ra từ phòng phẫu thuật, nhìn thấy ngoài cửa phòng phẫu thuật chỉ có mấy người Hạ Huy, Vệ Long là còn kiên trì, những người khác thì đều “tử trận” hết cả.

Xa Thành Nghị: “…”

Nghị lực thật là lớn.

Xa Thành Nghị yên lặng nhìn Lục Cận Phong bị đẩy ra rồi nói với trợ lý bác sĩ: “Đưa về phòng đi.”

Sau năm tiếng phẫu thuật thì anh ta cũng cần phải nghỉ ngơi.

Hạ Huy hỏi: “Anh Xa, đại ca thế nào rồi?”

Vệ Long ở một bên nói: “Có anh Xa ở đây thì chắc chắn là không có vấn đề gì.”

Trong thế giới đen tối này chỉ có Xa Thành Nghị là “thần y”, chỉ cần còn thở thì Xa Thành Nghị đều có thể cứu sống được.

“Phẫu thuật rất thành công.”

Xa Thành Nghị nói xong câu này thì trở về nghỉ ngơi.

Tô Yên mơ màng tỉnh dậy thì phát hiện ca phẫu thuật đã kết thúc rồi.

Lục Cận Phong vẫn chưa tỉnh lại từ lúc gây mê, Tô Yên biết ca phẫu thuật thành công nên không lo lắng gì nữa, cô tháo giày, nằm xuống bên cạnh Lục Cận Phong.

Giường bệnh đặc biệt nới rộng nên hai người ngủ chung cũng không sao cả.

Dù có chuyện gì khó khăn thì cũng phải ngủ đủ giấc.

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh thật sự đã đến Đế Đô vào trưa ngày hôm sau, đúng mười giờ rưỡi xuất hiện trước mặt Tô Yên.

Lúc này Lục Cận Phong đã tỉnh lại, anh cần phải nghỉ ngơi.

Tô Yên ra hiệu cho Lâu Doanh ra ngoài nói chuyện.

Ba người đi ra bên ngoài hành lang, Lâu Doanh hỏi: “Chị, đã xảy ra chuyện gì mà phải đặc biệt gọi em đến đây một chuyến vậy?”

“Tô Duy bị bắt rồi.”

Phản ứng đầu tiên của Lâu Doanh là: “Yếu kém như vậy sao? Dù sao cũng tập luyện một thời gian, mới ra ngoài mà đã bị bắt rồi, sau này ra ngoài thì đừng bảo là em trai họ của em.”

Phản ứng thứ hai là: “Người nào bắt?”

“Cảnh sát.”

Lâu Doanh sửng sốt: “Sao lại bị cảnh sát bắt?”

Tô Yên mang sự việc nói ra đại khái, Lâu Doanh nhíu mày: “Không ngờ gan của cậu ta lại lớn như vậy.”

Bạch Phi Minh hỏi: “Đại ca Lệ nói thế nào?”

Đây là điểm mấu chốt.

“Đây chính là lý do chị gọi mọi người đến.” Tô Yên nhìn Lâu Doanh: “Chị tin tưởng mọi người nên những gì chị nói sau đây, mọi người phải chuẩn bị tâm lý.”

Lệ Quốc Minh là người nuôi dưỡng hai người họ, Tô Yên đang đánh cược xem xem họ sẽ đứng về phía Lệ Quốc Minh hay không.

Lâu Doanh mất kiên nhẫn nói: “Có gì thì chị cứ nói thẳng đi.”

“Tất cả chuyện này đều là do Lệ Quốc Minh sắp đặt.” Tô Yên chỉ nói chuyện Lệ Quốc Minh hãm hại Tô Duy và thân thế của ông ta, chỉ riêng hai việc này thôi cũng đủ chứng minh Lệ Quốc Minh có dã tâm.

Sau khi hai người bọn họ nghe xong thì đều kinh ngạc.

Nhận thức hơn mười năm qua bị phá vỡ, bất kỳ ai cũng phải sững sờ.

Lâu Doanh muốn nói có phải là hiểu lầm hay không nhưng mỗi một chữ Tô Yên nói ra đều là sự thật rõ ràng.

Hai người đều yên lặng, không bày tỏ thái độ gì.

Tô Yên nói: “Chị chỉ muốn cảnh báo hai người, ông ta có thể hãm hại Tiểu Duy thì cũng có thể hãm hại hai người.”

Tất cả mọi người chỉ là quân cờ của Lệ Quốc Minh mà thôi.

“Chị, dù sao cũng phải có lý do gì đó thì ông ấy mới làm như vậy?” Lâu Doanh hơi khó chấp nhận.

Bạch Phi Minh cũng nói: “Bọn em đều được đại ca Lệ nuôi dưỡng lớn lên, ông ấy muốn bọn em làm gì thì chị em bọn em làm cái đó, cho dù thập tử nhất sinh thì em tin là đại ca Lệ sẽ không đối xử như vậy với bọn em.”

“Chị, những lời hôm nay, em sẽ không nói với cậu nhưng em cũng cần phải xác minh sự thật.”

“Được.”

Tô Yên tin tưởng Lâu Doanh và Bạch Phi Minh nên mới mạo hiểm bứt dây động rừng nói với bọn họ.

Hai người Lâu Doanh và Bạch Phi Minh ở lại bệnh viện một lúc rồi đi quán rượu Tứ Qúy, xem như là cải trang theo dõi Lệ Quốc Minh.

Mấy ngày tiếp theo, vụ án của Tô Duy trở nên nghiêm trọng hơn, tất cả chứng cứ giống như đã được chuẩn bị từ trước, cảnh sát không cần tốn nhiều công sức để tìm được.

Nếu không tìm được bước đột phá nào thì Tô Duy sẽ phải ngồi tù.

Lục Cận Phong không muốn Tô Yên đi giải quyết chuyện của Tô Duy nên giao cho mấy người Hạ Vũ đi làm.

Tô Yên cũng biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, cho dù cô có sốt ruột thì cũng không được hành động liều lĩnh.

Nhưng ai mà biết được vào lúc đó thì Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cùng mất tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.