Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 97: Chương 97: Dám bôi nhọ người đàn ông của cô, thật sự xem cô chết rồi ư?




Tô Vân đi một đôi giày đế thấp, mặc váy dài màu trắng, trang điểm trông rất thuần khiết, gương mặt tươi cười rạng rỡ, vô cùng ý nhị.

Còn lại Sở Hướng Nam thì vẫn luôn trưng ra cái vẻ mặt không chút cảm xúc.

Tô Yên định đi thẳng vào bên trong, không hề có ý định muốn chào hỏi Tô Vân, nhưng mà còn chưa kéo An Hinh bước được hai bước thì đã nghe thấy cái giọng õng ẹo của Tô Vân vang lên từ phía sau.

“Chị, chị cũng tới rồi, chúng ta cùng nhau vào trong đi.” Tô Vân nói xong bèn ngoảnh đầu lại nói với Sở Hướng Nam: “Hướng Nam, anh nhanh lên một chút.”

Tô Yên và An Hinh bốn mắt nhìn nhau.

Màn kịch một vai này, cô ta diễn không thấy ngượng sao?

Quả nhiên, chỉ cần bản thân không cảm thấy xấu hổ, người xấu hổ là người khác, về điểm này thì Tô Vân phát huy rất thành thục.

Hình như Sở Hướng Nam cố ý đi thật chậm, từ đầu đến cuối nét mặt của anh ta chẳng có bất kỳ biểu cảm nào, chính là cái bộ dạng “gái điếm giả bộ lương thiện” ấy.

“Chị à, hôm nay chị đẹp thật đấy.” Tô Vân cười khanh khách, tỏ vẻ mình đây là một cô gái ngây thơ không rành thế sự: “Có con rồi, cơ thể cũng trở nên nặng nhọc hơn chút, bước đi cũng chậm hơn.”

Có cái gọi là giơ tay không đánh mặt cười, Tô Yên cũng không tiện nói gì, trực tiếp ngó lơ Tô Vân, tiếp tục đi vào bên trong.

Bốn người hai trước hai sau, cũng coi như cùng nhau đi vào rồi.

An Hinh liếc nhìn đằng sau, bĩu môi cười lạnh: “Đúng là cái đồ bạch liên hoa, ai chẳng biết ý cô ta là gì, chẳng phải muốn để người khác nhầm tưởng rằng quan hệ chị em giữa hai người rất tốt sao, Tô Yên, cậu không tức giận hả?”

Tô Yên cười cười: “Tớ tức giận cái gì chứ? Cô ta muốn chọc tức tớ, giờ tớ mà nổi giận thật thì chẳng phải đúng như mong muốn của cô ta sao?”

Vả lại chỉ là một Tô Vân thôi mà, cần gì phải phí tâm sức nổi giận làm gì.

Vừa vào trong nơi diễn ra buổi tiệc, Tô Yên đã nhìn xung quanh tìm kiếm, Lục Cận Phong không tới sao?

Trong danh sách khách mời mà Lưu Tuyết Lam ghi trên thiệp, có Lục Cận Phong mà.

Những nhân vật nổi tiếng có chức quyền lần lượt tới buổi tiệc, còn có các bà chủ giàu có quyền thế cùng với không ít cô chủ cành vàng lá ngọc.

Phương thức bán đấu giá đồ vật sẽ được áp dụng cho buổi từ thiện lần này, mọi người sẽ đem đồ của cá nhân mình ra để quyên góp, cũng có thể bán đấu giá, sau đó toàn bộ số tiền đấu giá được sẽ dùng để từ thiện.

Tô Yên đã sớm chuẩn bị món đồ để mang ra bán đấu giá, là một chiếc vòng tay bằng ngọc bích.

Tô Yên đặt đôi bông tai vào trong cái hộp, đưa cho người phụ trách, mà lúc đó Tô Vân cũng lấy món đồ mà cô ta định bán đấu giá ra.

“Chị, chị đấu giá món đồ gì vậy?” Tô Vân vẫn luôn giữ nét mặt tươi cười từ đầu đến cuối.

Tô Vân vừa dứt lời, người phụ trách ở bên cạnh bèn nói: “Cô Tô đấu giá một chiếc vòng ngọc bích.”

“Vòng tay bằng ngọc bích à, chị cũng thật là rộng lượng.” Tô Vân rướn cổ ra nhìn chiếc vòng tay một cái, có chút không dám lấy ra món đồ cất trong ngực mình.

Sở Hướng Nam không hề cho cô ta tiền, cũng không cho cô ta mua trang sức đắt tiền, món đồ mà cô ta định mang ra đấu giá ngày hôm nay cũng là tự cô ta chuẩn bị lấy.

Cô ta đặc biệt mang ra một cái túi Hermès phiên bản giới hạn mà bản thân rất trân quý, vốn dĩ là muốn nhân buổi tiệc từ thiện này khoe chút danh tiếng, cứu vãn thanh danh, nhưng bây giờ nhìn thấy chiếc vòng tay của Tô Yên thì trong lòng cô ta lại cảm thấy vừa ghen ghét vừa ngưỡng mộ.

Tô Yên thản nhiên: “Cho dù là quyên góp nhiều hay ít thì cũng xuất phát từ tấm lòng, bọn trẻ ở vùng núi đều sẽ cảm thấy biết ơn mà.”

“Chị nói rất đúng.” Tô Vân mỉm cười, đưa chiếc túi Hermès cho người phụ trách, sau đó còn liếc nhìn chiếc túi một lần nữa, đây chính là chiếc túi cô ta thích nhất, cho dù cô ta có cố cũng không thể nào giấu được vẻ nuối tiếc trong ánh mắt.

Đợi sau này nhất định cô ta sẽ mua lại cái túi này, nếu như đồ vật bản thân mang ra quyên góp được mà không mua lại được thì đó mới là trò cười.

Sau khi quyên góp xong, Tô Yên bèn đi thẳng vào phòng vệ sinh, Tô Vân cũng nhanh chóng đi cùng.

Cô ta hết đưa nước rửa tay rồi lại đưa khăn giấy cho Tô Yên, rất là nhiệt tình.

Lúc này Tô Yên mới nhìn thẳng vào cô ta, nói: “Lại muốn làm cái gì?”

“Chị, em đâu có, chỉ là em rất biết ơn chị, cảm ơn chị đã giơ cao đánh khẽ, chừa cho em một con đường.” Tô Vân bày ra vẻ mặt hối lỗi: “Thời gian gần đây em luôn cẩn thận ngẫm lại mới thấy trước kia mình thật ngu ngốc.”

Cô ta quá ngu ngốc vì đã không thể một cước dìm chết Tô Yên xuống vũng bùn lầy, khiến cô không có cách nào ngóc đầu lên được.

Cô ta quá nhân từ nên mới để Tô Yên có cơ hội trở mình, ngồi lên đầu lên cổ cô ta.

“Ha, tính nết của cô thay đổi thật rồi ấy nhỉ.” Tô Yên cười nhạo một tiếng, sau đó cô ghé sát vào mặt Tô Vân: “Thực ra trong lòng cô rất căm hận tôi, có đúng không?”

Tô Vân vội vàng đáp: “Không có, em không hề hận chị chút nào, em chỉ cảm thấy biết ơn chị thôi mà.”

“Ồ! Vậy sao, xem ra cô thật sự thông suốt rồi ấy nhỉ, vừa nãy Sở Hướng Nam cứ nhìn chằm chằm tôi, hình như anh ta vẫn chưa thực sự từ bỏ tôi đâu, ài, ai bảo tôi sinh ra đã mang một gương mặt xinh đẹp chết người thế này cơ chứ, nhìn cái cách Sở Hướng Nam đối xử với cô thờ ơ lạnh nhạt, thật ra tôi cũng cảm thấy vô cùng áy náy, không yên lòng.”

Tô Yên cố ý nói như vậy, quả nhiên, vừa mới nhắc tới Sở Hướng Nam, Tô Vân lập tức không thể tiếp tục giả nhân giả nghĩa thêm được nữa, bắt đầu bộc lộ vẻ ghen ghét căm thù.

“Người Hướng Nam yêu là tôi, chúng tôi cũng đã có con với nhau, sao anh ấy có thể yêu cái đồ hồ ly tinh...”

Tô Vân ý thức được mình lỡ lời, cô ta lập tức im bặt không nói nữa, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng quẫn bách: “Chị, em, vừa nãy em chỉ là nhất thời lỡ lời...”

Cho dù cô ta giả bộ khá tốt, nhưng chỉ cần giẫm phải cái đuôi mang tên Sở Hướng Nam là Tô Vân liền lộ ra bộ mặt thật.

“Ha!”

Tô Yên không còn tin Tô Vân còn có thể thay đổi nữa, chỉ là cô lười phản ứng mà thôi.

Tô Yên lướt qua người Tô Vân, đi thẳng ra bên ngoài, định bụng đi tìm Hạ Vũ Mặc.

Bất ngờ cô đụng trúng một người phụ nữ sang trọng ở ngoài cửa phòng vệ sinh.

“Xin lỗi.” Tô Yên lập tức nói xin lỗi trước.

“Mắt để đi đâu...” Tạ Bảo Trân đang định bù lu bù loa lên thì nhìn thấy Tô Yên, gương mặt bà ta lập tức tươi cười như hoa: “Cô Tô, không đụng phải người cô chứ hả, người nên xin lỗi phải là tôi mới đúng.”

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Tô Yên nhìn rõ đối phương rồi, không ngờ lại là mẹ của Sở Hướng Nam.

Tô Vân chạy tới: “Mẹ.”

Tạ Bảo Trân nghe thấy tiếng Tô Vân thì sắc mặt lập tức trở nên xấu xí, hai thái cực trước sau vô cùng rõ rệt, bà ta chẳng buồn đáp lại Tô Vân một tiếng.

Tô Vân xấu hổ đứng tại chỗ cũ, cho dù cô ta đã mang thai cũng không hề được coi trọng trong nhà họ Sở, luôn phải nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống.

Nhưng mà điều xấu hổ hơn còn nằm ở phía sau.

Tạ Bảo Trân kéo Tô Yên, bà ta bày ta vẻ mặt thương xót: “Cô Tô à, trong số những thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc thì cô chính là cô con dâu tôi ưng ý nhất, chỉ tại một số người tìm cách hãm hại nhằm chia rẽ cô và Hướng Nam, cô Tô, thật ra trong lòng Hướng Nam trước giờ chỉ yêu mỗi mình cô, không biết cô có thể cho nó thêm một cơ hội nữa?”

Lời này thật khiến Tô Yên cảm thấy kinh ngạc.

Tạ Bảo Trân ấy vậy mà lại tới làm mai mối cho con trai mình sao?

Lại còn ở ngay trước mặt Tô Vân, chuyện này quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng của Tô Yên.

Tạ Bảo Trân là người như thế nào, chẳng lẽ Tô Yên lại không hiểu rõ, lúc cô vẫn còn qua lại với Sở Hướng Nam, bà ta đâu có thèm liếc qua cô dù chỉ một lần.

Chỉ bởi vì cô là người bị nhà họ Tô bỏ rơi, không có bất kỳ giá trị nào.

Nếu Sở Hướng Nam không dùng cách tuyệt thực để ép buộc, thì làm sao bà ta để hai người kết hôn.

Quả nhiên, còn người đều là một lũ chỉ biết nịnh bợ.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy.” Tô Vân nghe thấy vậy thì tức giận, lời nói của Tạ Bảo Trân khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu: “Con và Hướng Nam mới là vợ chồng, là vợ chồng hợp pháp, hơn nữa chúng con cũng đã có con với nhau rồi.”

“Sao cô có thể kết hôn cùng con trai tôi, tất cả là do cô tính toán trong lòng cả.”Tạ Bảo Trân châm chọc: “Còn trẻ tuổi mà tâm địa đã thâm hiểm như vậy, người mà con trai tôi cưới không phải cô, chính cô đã dùng thủ đoạn ti tiện đánh tráo cô dâu, đáng ra người cô lấy phải là tên què quặt nhà họ Lục kia kìa, dù sao trước giờ tôi cũng chưa từng coi cô như con dâu tôi.”

Một câu “tên què quặt” này khiến Tô Yên cảm thấy vô cùng không vui, người đàn ông của cô không phải để người khác dễ dàng lăng mạ như vậy được.

Tô Yên rút tay về, lạnh nhạt nói: “Bà hai Sở, cẩn thận tai vách mạch rừng, nếu để nhà họ Lục nghe thấy lời bà vừa nói, e là sẽ rước lấy tai vạ đó, với lại, đừng có lôi Sở Hướng Nam ra nói trước mặt tôi, tôi chẳng liên quan gì đến anh ta cả, đừng gây hiểu lầm cho người khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.