Ông Tiết và Hạ Phi cũng đã ra khỏi đảo lâu rồi, những gì nên làm cũng đã làm hết rồi.
Hôm nay, ông Tiết dẫn Hạ Phi đến là để tạm biệt Lục Cận Phong.
“Ừm, chiều nay chúng tôi đi.” Ông Tiết nhìn Hạ Phi một cái, nói với Lục Cận Phong: “Lần này trở về đảo, không biết lần sau ra khỏi đảo sẽ là khi nào, Hạ Phi nghe nói cậu nằm viện, nên muốn đến đây thăm cậu.”
Hạ Phi nghe thấy tâm tư của mình bị vạch trần, bĩu môi: “Con đâu có, con mới không thèm cố tình đến thăm anh ta, con đến để nhắc nhở anh ta, đừng quên giao hẹn giữa chúng ta.”
Lục Cận Phong cong môi: “Đợi em phá vỡ bất kỳ kỳ lục của tôi ở trên đảo, tôi sẽ tự mình đến đảo thăm em, và hứa với em, em muốn bất kỳ thứ gì, tôi cũng có thể cho em.”
“Thật sao?” Mắt Hạ Phi lấp lánh: “Một lời đã định.”
“Lời đã nói ra thì sẽ không thu lại.”
Đến thăm Lục Cận Phong một lúc, Hạ Phi đến lúc phải theo ông Tiết đi rồi.
Trước khi đi, Hạ Phi lại hỏi một câu: “Anh chắc chắn không cần tôi dạy anh vài chiêu để tán gái?”
Lục Cận Phong kiêu ngạo như vậy, sao có thể để một đứa nhỏ dạy mình chứ.
Vạn Nhất vui vẻ nói: “Hạ Phi, lão đại không học, cậu dạy tôi đi, dạy tôi vài chiêu tán gái để tôi không độc thân nữa.”
Thực ra Vạn Nhất cũng không thật sự xem lời nói của Hạ Phi là thật, anh ta chỉ là muốn trêu chọc cậu bé thôi.
Một đứa nhỏ bốn tuổi hơn, có biết gì là tán gái đâu chứ.
“Được thôi, nể tình anh đã ở cùng thôi nhiều ngày như vậy, tôi dạy vài chiêu vậy.” Hạ Phi bày ra dáng vẻ miễn cưỡng, nói: “Theo đuổi con gái chỉ cần hai chiêu là đủ rồi, khổ nhục kế và quấn lấy không buông.”
Lục Cận Phong nghe thấy, mắt sáng lên.
Vạn Nhất cũng rất ngạc nhiên, hai cách này, không cần nói cũng biết là thật sự có thể dùng.
Hai cách này kết hợp với nhau sẽ là bất khả chiến bại.
Lục Cận Phong cứ ở trong bệnh viện, đây không phải là đang dùng khổ nhục kế sao?
Trước mắt thì thấy không quá hiệu quả gì lắm, nhưng tốt xấu gì Tô Yên đã mang canh gà đến rồi.
Vạn Nhất giơ ngón tay cái lên: “Hạ Phi, hay, không ngờ cậu cũng thật có cách, học từ đâu thế?”
“Từ trong sách đấy.” Hạ Phi nói: “Đừng thấy tôi nhỏ, chỉ cần là thứ tôi đã xem qua một lần, thì không có gì là không học được.”
Đúng là về phương diện này, Hạ Phi rất giỏi, nắm vững một việc rồi suy luận ra việc khác, khả năng ghi nhớ lại rất tốt, nhìn qua rồi sẽ không quên, cho dù là khả năng học tập hay khả năng sáng tạo thì cũng rất đáng kinh ngạc.
Ông Tiết là người có cảm giác sâu sắc nhất về việc này.
Lục Cận Phong nói: “Những thứ trong sách không phải tất cả đều bình thường, em phải có sự phán đoán của riêng mình.”
“Tôi biết.”
Hạ Phi vẫn biết mình cần học hỏi.
Qua lại mấy ngày, Lục Cận Phong cũng rất thích đứa nhỏ này.
Hạ Phi không giống với những đứa trẻ bình thường, hoàn toàn không thể giao tiếp với cậu bé theo tư duy của một đứa nhỏ, không thể xem Hạ Phi như một cậu nhóc được.
Ở trong bệnh viện một lúc, ông Tiết dẫn Hạ Phi rời khỏi bệnh viện.
Lúc trước khi đi, Hạ Phi quay đầu nhìn cả thành phố một cái, hôm nay cậu bé rời khỏi đây rồi, không biết lúc nào mới lại ra khỏi đảo.
Lần này cậu bé ra khỏi đảo, quan trọng hơn là muốn tìm em trai.
Sau khi hai người thất lạc thì đã hoàn toàn mất liên lạc.
Đế Đô lớn như vậy, tìm người như mò kim đáy biển, hơn nữa đã qua lâu như vậy rồi, cũng không biết em trai thế nào rồi.
Hạ Phi nghĩ đến lời hứa của Lục Cận Phong, chỉ cần cậu bé phá vỡ kỷ lục trên đảo thì sẽ có thể đưa ra yêu cầu, bảo Lục Cận Phong giúp mình tìm em trai.
“Hạ Phi, đi thôi.” Ông Tiết lên xe, thúc giục.
“Ừm.”
Hạ Phi lên xe, taxi vừa chạy, thì có một chiếc taxi khác đến, mà người xuống xe chính là Tô Yên.
Tô Yên nghĩ nghĩ, vẫn là nên đến thăm anh một chút.
Cô nhìn thấy xe của Vạn Nhất ở bãi đậu xe, biết anh ta ở đây, cô đợi một lúc, đợi Vạn Nhất lái xe đi rồi, cô mới đi lên tầng vào khu nằm viện.
Tô Yên lưỡng lự trong hành lang, như một con mèo lén la lén lút, cô vẫn chưa suy nghĩ kỹ nên đối mặt với Lục Cận Phong như thế nào.
Vào lúc cô đang nghĩ nên bắt đầu thế nào, thì đột nhiên cô nhìn thấy một cô gái đi vào phòng bệnh của Lục Cận Phong.
Cô gái đó rất có khí chất, vừa trẻ trung lại xinh đẹp.
Cô quen Lục Cận Phong lâu như vậy, nhưng chưa từng quen người bạn nào của anh.
Cô gái đó là ai?
Bạn của Lục Cận Phong?
Hay là…
Tô Yên lắc lắc đầu, suy nghĩ lung tung cái gì đấy.
Cho dù thật sự là kiểu quan hệ đó, cô cũng không có tư cách để nói gì, bởi vì bây giờ hai người đã chia tay rồi,.
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tô Yên vẫn thấy không vui, trốn ở trong góc nhìn chằm chằm phòng bệnh, chứ không rời đi.
Trong phòng bệnh.
Ánh mắt Lục Cận Phong liếc nhìn nửa bóng dáng quen thuộc ở trong góc, khoé môi hơi cong lên.
Tô Yên tưởng rằng mình trốn rất kỹ, nhưng đã bị Lục Cận Phong phát hiện.
Nụ cười của anh khiến Emily ở trước mặt kinh ngạc.
Sếp cười à?
Cô ấy hoa mắt sao?
Emily chớp chớp mắt, nhìn lại thì thấy Lục Cận Phong không có biểu tình gì, lúc này mới thở phào một hơi.
Quả nhiên là mình hoa mắt rồi.
Một núi băng ngàn năm như boss sao có thể cười chứ.
Emily báo cáo công việc, nói: “Tổng giám đốc Lục, gần đây Phó tổng giám đốc Lục rất thân thiết với mấy đổng sự, chúng ta có cần làm gì không?”
Lục Cận Phong đột nhiên nói: “Thư ký Ngải, rót cho tôi ly nước.”
“Vâng.” Emily mau chóng rót nước.
Lục Cận Phong: “Gọt một quả táo nữa.”
“Tổng giám đốc Lục, anh đói rồi sao?” Emily nói: “Hay là tôi đặt một phần đồ ăn cho anh nhé.”
“Không cần, gọt quả táo là được rồi.” Lục Cận Phong uống nước, ăn táo, lại bảo Emily mang ghế đến ngồi bên cạnh.
Emily được yêu thích mà lo sợ, đương nhiên cô ấy sẽ không tự mình đa tình cho rằng sếp nhìn trúng mình.
Cô ấy đã theo bên cạnh Lục Cận Phong nhiều năm, quan trọng nhất là hiểu rõ vị trí của mình.
Trước giờ Emily đều là chấp hành mệnh lệnh, sẽ không nghi ngờ.
Tô Yên ở góc nhìn thấy hết cảnh tượng trong phòng bệnh, vừa uống nước vừa ăn táo, lại còn ngồi gần như vậy, hai người không có gì mới là lạ.
Bởi vì cách một khoảng, Tô Yên không nghe rõ hai người kia nói gì, nhưng từ động tác thì thấy quan hệ của hai người không đơn giản.
Tô Yên trực tiếp xoay người rời đi, bên người Lục Cận Phong đã có người chăm sóc, làm gì cần cô đến thăm nữa.
Tô Yên không ý thức được bản đang ghen tức, rời khỏi bệnh viện với tâm trạng không vui, rồi lại nhận được điện thoại của sở cảnh sát.
Lúc đầu Tô Yên tưởng sở cảnh sát tìm cô là vì chuyện Trâu Quang phỉ báng. Về chuyện đó, cô đã tìm luật sự truy cứu trách nhiệm, Trâu Quang một mực khẳng định là do Tô Vân sai khiến, Tô Vân lại rũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm, cũng một mực nói không quen biết Trâu Quang.
Cuối cùng chỉ có thể khởi tố Trâu Quang.
Cũng xem như là một lời cảnh cáo dành cho Tô Vân.
Tô Yên đến sở cảnh sát, còn chưa kịp hỏi rõ chuyện gì, một cục bông mềm mại đã nhào vào lòng cô: “Dì xinh đẹp, Tiểu Vũ rất nhớ dì, một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta đã cách mấy mùa thu rồi đấy.”
Tô Yên: “…”
Sau khi nhìn rõ đây là Tiểu Vũ thông minh lanh lợi, Tô Yên vừa bất ngờ vừa vui mừng.
“Tiểu Vũ, sao con lại ở đây, dì cũng rất nhớ con, mấy hôm nay con chạy đi đâu vậy?”
Cô vẫn luôn lo lắng đứa nhỏ này sẽ xảy ra chuyện, không có người lớn chăm sóc, lỡ gặp phải người xấu thì phải làm sao.
Thấy Hạ Vũ Mặc không sao, trong lòng Tô Yên thấy yên tâm hơn.
Sau đó cô lại nhớ ra ở đây là sở cảnh sát, sao Hạ Vũ Mặc lại ở sở cảnh sát thế?