Đến giờ tan làm, các đồng nghiệp lần lượt rời đi.
Tô Yên vừa định tan ca, Thái Thanh Trúc đi đến: “Tô Yên, đi thôi, tối nay mình cùng đi ăn lẩu.”
“Được.” Tô Yên cũng được xem là một người đam mê ăn uống, hơn nữa Thái Thanh Trúc đã vài lần bênh vực cô, cô cũng nên có có chút biểu thị: “Tôi đãi.”
Thái Thanh Trúng không hề khách sáo: “Được!”
Hai người cùng nhau ngồi thang máy xuống lầu.
Thái Thanh Trúc có xe nên nói: “Tô Yên, cô đợi tôi chút, tôi đi lấy xe.”
“Ừm.”
Tô Yên vừa đợi được một lúc, một chiếc xe quen thuộc đột nhiên dừng lại bên đường.
Người ngồi bên trong chính là Tô Đình Nghiêm.
Tô Yên lập tức có dự cảm không lành.
Tô Đình Nghiêm cười hi hi bước xuống xe: “Tiểu Yên à, vừa tan làm đúng không, đi, lên xe nào, cha dẫn con đi ăn.”
Tô Yên chế nhạo với giọng điệu lạnh nhạt: “Tổng giám đốc Tô đúng là quý nhân thường quên việc mà, chúng ta đã cắt đứt quan hệ cha con rồi.”
Tô Đình Nghiêm đến tìm Tô Yên thương lượng, chắc chắn là đã chuẩn bị tâm lý bị lăng mạ.
“Tiểu Yên.” Mặt Tô Đình Nghiêm vẫn tràn ngập nụ cười: “Cha con sao mà có hận thù gì với nhau chứ, có ra sao đi nữa, trên người con vẫn đang chảy máu của cha, là con gái của cha mà, đi thôi nào, cha dẫn con đi ăn, rồi mua vài bộ đồ để con mặc vào hôm tiệc nhận thân, con gái của Tô Đình Nghiêm đây không được mặc đồ bủn xỉn.”
Cho chút ơn huệ nhỏ để cô cảm động sao?
Tô Yên cười lạnh: “Tổng giám đốc Tô, không cần ông tốn kém vậy đâu, nhà họ Lý đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.”
Tô Đình Nghiêm thấy Tô Yên không hợp tác, thở dài một hơi, bắt đầu dùng chiêu bài tình thương: “Tiểu Yên, con đừng trách cha, công ty là tâm huyết của mẹ con, lúc mẹ con qua đời, cha đã đồng ý bà ấy là phải bảo vệ tốt công ty, cha không thể để công ty có chuyện gì được, hi vọng con có thể hiểu cho sự khổ tâm của cha.”
“À, đúng rồi, tôi xém nữa quên mất, công ty là của mẹ, trong di vật của mẹ có một bức di thư chỉ định tôi làm người thừa kế của công ty, vất vả tổng giám đốc Tô đã quản lý hộ tôi rồi, nếu tổng giám đốc Tô đã nói thế, vậy thì tôi sẽ tiếp quản công ty, không cần tổng giám đốc Tô bận tâm nữa.”
Chuyện di thư hoàn toàn là do Tô Yên bịa đặt, cô chỉ là muốn Tô Đình Nghiêm biết khó mà rút lui.
Cô hiểu quá rõ về Tô Đình Nghiêm rồi.
Quả nhiên, vừa nghe đến việc giao công ty ra, sắc mặt Tô Đình Nghiêm lập tức thay đổi, trở nên rất khó coi: “Sao có thể vậy được, Tiểu Yên, con chưa từng quản lý công ty, cha vất vả chút cũng không sao.”
“Ha!” Tô Yên cười giễu một tiếng, thấy xe của Thái Thanh Trúc đến, để lại một câu: “Tôi đây là một người thù dai, tốt nhất thì tổng giám đốc Tô nên ít xuất hiện trước mặt tôi đi, nếu không, lỡ đâu ông vô tình khơi dậy những oan ức của tôi suốt những năm qua, tôi làm ra chuyện gì quá khích thì rất khó xử cho cả hai bên.”
Nói xong, Tô Yên mở cửa xe Thái Thanh Trúc và ngồi vào.
Thái Thanh Trúc hỏi: “Ai vậy?”
“Người hỏi đường.” Tô Yên nói: “Đi thôi.”
Tô Đình Nghiêm cũng không dám chọc giận Tô Yên, chỉ có thể nhìn Tô Yên rời khỏi.
Xe rời đi được một đoạn rồi, Tô Yên nhắn cho Lục Cận Phong một tin: Đi ăn với đồng nghiệp, về trễ chút, không cần đến đón.
Thái Thanh Trúc liếc mắt qua, trêu ghẹo nói: “Chà, vậy mà cũng phải báo cáo sao.”
“Để anh ấy đỡ lo.” Tô Yên cười, cất điện thoại đi, tùy miệng hỏi: “Tiểu Trúc, hỏi cô chuyện này, tôi có một người bạn, cô ấy từng sinh con, bây giờ đang quen một bạn trai, bạn trai cô ấy không hề biết chuyện cô ấy từng sinh con, bây giờ cô ấy đang do dự không biết nên nói ra hay không, kêu tôi cho ý kiến, tôi cũng không biết nên như thế nào, cô nghĩ là có nên nói ra không?”
“Đương nhiên là không nói được rồi.” Thái Thanh Trúc nói: “Đàn ông để ý nhất chính là trong bụng người phụ nữ của mình từng chết qua người hoặc là đẻ qua con, tuy trên miệng thì nói không quan tâm, nhưng trong lòng ít nhiều cũng sẽ có sự ngăn cách, đàn ông thông minh lắm, loại phụ nữ như vậy, bọn họ chỉ chơi thôi chứ không cưới về đâu.”
Trái tim Tô Yên lập tức trầm xuống, bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Thái Thanh Trúc cũng không nghĩ nhiều, hỏi tiếp: “Tô Yên? Đó là bạn gì của cô vậy? Tôi nghĩ là đừng nên nói ra, nếu như tình cảm không quá sâu thì nên chấm dứt sớm đi, để không bị thương vì tình.”
“Chỉ là một người bạn bình thường thôi.” Vẻ mặt Tô Yên không thay đổi, mỉm cười: “Được, để tôi nói lại với cô ấy.”
…
Biệt thự Nam Sơn.
Lục Cận Phong đang tập thể dục trong phòng thể hình, nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, anh lấy điện thoại lên xem.
Vạn Nhất đứng bên cạnh sau khi nhìn thấy tin nhắn thì bất giác cười, nói với giọng điệu ganh tỵ: “Là tin nhắn của cô Tô đúng không, chà, lão đại, anh nói anh có thể nào đừng làm tổn thương anh em vậy không, hãy nghĩ đến cảm nhận của những con chó độc thân chúng em chứ.”
“Không phục thì mau tự tìm một người đi.” Khóe miệng Lục Cận Phong khẽ nhếch lên.
Tìm phụ nữ thì dễ, nhưng tìm một người mà mình động lòng thì thật sự quá khó rồi.
Trên thế giới này, có bao nhiêu người suốt cả đời cũng không tìm được tình yêu đích thực chứ.
“Sao dễ vậy được chứ.” Vạn Nhất ngồi trên mặt đất, thở dài một hơi, uống ngụm nước, nói: “À đúng rồi lão đại, Ám Dạ năm nay vừa tuyển một nhóm người mới, nghe nói là do ông Tiết đích thân huấn luyện? Không phải ông ấy hết làm rồi à, sao anh lại mời được ông ấy vậy?”
“Sức hấp dẫn của nhân cách.”
Trong tay Lục Cận Phong cầm một chiếc phi tiêu, dứt câu, phi tiêu trong tay được ném ra bên ngoài, sắc bén như dao, xuyên qua cơn gió, cắm ngay giữa bàn phóng phi tiêu.
“Lão đại, anh không thể trượt tay một lần sao? Em…”
Vạn Nhất vừa chưa dứt lời, lại là một chiếc phi tiêu phóng ra, trúng ngay vòng số tám.
Vạn Nhất kinh ngạc: “Trượt tay thật à?”
Không đúng, phi tiêu này không phải là Lục Cận Phong phóng ra.
Vạn Nhất quay đầu lại nhìn, một cậu nhóc tầm bốn năm tuổi đang đứng ngay cửa ra vào, trông đẹp như điêu khắc, tinh tế như búp bê trong tranh.
“Đứa bé ở đâu ra vậy, xinh đẹp quá đi mất.”
Quan trọng hơn, trong tay cậu nhóc đang cầm chiếc phi tiêu.
Chiếc phi tiêu ban nãy chính là do nó phóng ra.
Một đứa nhóc mà lại phóng trúng vòng tám ư.
Đúng là nghịch trời rồi.
Lục Cận Phong cũng nhìn chằm chằm cậu trai trước mắt, tia sáng dị thường vụt qua dưới đáy mắt.
Đứa trẻ này có đôi mắt phượng như anh.
“Em là ai?”
Đây là biệt thự Nam Sơn.
Sao lại có đứa nhóc chạy vào đây được?
Cậu nhóc không hề sợ Lục Cận Phong, nó bước về trước vài bước, ngẩng đầu nhìn Lục Cận Phong: “Tôi là Hạ Phi, ông Tiết nói là anh rất lợi hại, sau này tôi sẽ vượt qua anh, lợi hại hơn anh.”
“Chà, một đứa nhóc mà mạnh miệng vậy, cai sữa chưa đó?” Vạn Nhất bật cười, chọc ghẹo Hạ Phi.
Hạ Phi đưa mắt nhìn sang, lòng ngực Vạn Nhất bỗng nghẹn lại, sao ánh mắt đó lại có hình bóng của lão đại, nhỏ tuổi như vậy mà ánh mắt lại sắc bén như vậy.
“Tên tôi không phải là đứa nhóc, tên tôi là Hạ Phi.” Hạ Phi rất nghiêm túc, trên mặt ghi rõ ba chữ tôi giận rồi.
Vừa cưng vừa dữ.
Lục Cận Phong hỏi: “Ông Tiết dẫn em tới sao?”
“Hạ Phi, con lại chạy lung tung rồi, sao con lại chạy đến phòng tập thể hình chứ, coi chừng ông đánh mông con đấy.”
Một ông lão tóc bạc bước vào, giả vờ đánh vào mông hai cái, rồi ha ha cười nói với Lục Cận Phong: “Đứa nhóc này, có máu phản bẩm sinh rồi, khó dạy bảo.”
Trên miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu lại tràn ngập sự cưng chiều và yêu thương.
Vài cái đánh vào mông đó e là chỉ để phủi bụi trên áo.
Lục Cận Phong nhìn Hạ Phi, cho dù vừa bị đánh xong, trên mặt Hạ Phi vẫn không hề có chút biểu cảm muốn khóc, cho dù là hành động hay ngữ điệu, cũng không hề giống một đứa trẻ, mà giồng một người trưởng thành nhỏ.
Trong mắt Lục Cận Phong lộ ra vài phần hứng thú: “Ông Tiết, đứa nhóc này từ đâu đến vậy?”
“Nhặt đó.” Ông Tiết nói: “Hôm nay cứ phải theo tôi đến đây, trẻ con mà, hay tò mò, chắc là muốn đến chơi.”
Vạn Nhất nói thầm một câu: “Ông Tiết à, ông vậy là đang bắt cóc trẻ nhỏ đó.”
Ông Tiết cười hi hi: “Đứa trẻ này đáng thương, thiên phú lại cao, là một hạt giống tốt, nên tôi dẫn theo bên người.”
“Bồi dưỡng cho tốt.” Ánh mắt Lục Cận Phong rơi trên người Hạ Phi, khóe miệng nhếch lên: “Tôi đợi em vượt qua tôi.”
Hạ Phi đón nhận ánh mắt của Lục Cận Phong, vẻ mặt non nớt để lộ vẻ nghiêm túc: “Tôi chắc chắn sẽ làm được.”