Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 120: Chương 120: Hạ Phi là con riêng của Tô Yên




Hồ Thanh đi rất nhanh, tư thế đi đường không hề giống một người đang mang bầu mà giống như đang nóng lòng đi gặp người yêu vậy.

Tô Yên đi theo xuống dưới lầu, nhưng đột nhiên lại mất dấu cô ta, rẽ thêm một góc nữa thì không thấy người đâu.

Vừa hoa của bệnh viện rất lớn, với nhiều bụi cây và cây to, cộng thêm trời đang dần tối, nhất thời sẽ rất khó để tìm được người.

Tô Yên nhìn xung quanh một vòng không thấy người, chỉ có thể từ bỏ quay về bệnh viện đợi.

Tô Yên ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh, cầm lấy một cuốn tạp chí lên xem, đợi được gần một tiếng đồng hồ thì Hồ Thanh quay về.

Hồ Thanh vừa chỉnh lại quần áo vừa mở cửa, giật mình khi nhìn thấy Tô Yên đang ngồi trong phòng bệnh.

“Cô, cô Tô, sao cô lại ở đây.”

Hồ Thanh chột dạ, ánh mắt né tránh.

Tô Yên gập lại cuốn tạp chí, nhìn đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu cười híp mắt nhìn Hồ Thanh: “cô Hồ, tôi đã ở đây đợi cô được một tiếng rồi, đứa trẻ trong bụng cô Hồ nên được nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Hồ Thanh nghe thấy vậy lập tức thay đổi sắc mặt, không dám nhìn Tô Yên: “Vừa rồi tô đi đến nhà vệ sinh, có chút không thoải mái vì vậy mới tốn hơi nhiều gian.”

Tô Yên nhìn chằm chằm Hồ Thanh, tay sờ lên cằm, nở nụ cười nói: “Hả? Hay là tôi gọi bác sĩ tới xem cho cô?”

“Không cần.” Hồ Thanh phản ứng mạnh, liên tục từ chối: “Tôi không sao rồi.”

Tô Yên cười đầy ẩn ý: “Nếu như đã không sao, vậy thì chúng ta đến nói chuyện cẩn thận với nhau, lúc trước cô Hồ nói rằng tôi đẩy cô.”

“Không có, là do tôi quá sợ hãi, hiểu nhầm là cô Tô đẩy, là tôi đã nhầm lẫn, tôi đã giải thích với mẹ rồi.” Hồ Thanh thay đổi thái độ uy hiếp Tô Yên ở nhà họ Lục trước đó, thành khẩn nói: “Cô Tô, tôi hy vọng chúng ta có thể sống chung trong hòa bình.”

“Có vẻ như cô Hồ đã suy nghĩ kỹ rồi, đã biết nên chọn thế nào, chỉ là con người này của tôi không độ lượng như cô Hồ đây.” Tô Yên đứng lên, đi đến trước mặt Hồ Thanh, lạnh lùng cảnh cáo.

“Cơ thể của Lục Cận Phong không khỏe, nếu như cô làm chuyện gì có lỗi với anh ấy, hoặc là làm chuyện bất lợi với anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, chỉ cần cô an phận thủ thường, ở bên cạnh Lục Cận Phong những ngày cuối cùng này không gây chuyện, có thể đến lúc đó tôi có thể cho cô một khoản tiền bồi thường.”

Tô Yên cố tình nói như vậy là bởi vì biết Hồ Thanh là người của Lục Thừa Mẫn, vậy thì cần phải tạo một hiện tượng giả với đối phương là Lục Cận Phong sắp không ổn.

Quả nhiên, Hồ Thanh vô thức buộc miệng hỏi: “Lục Cận Phong sắp không ổn rồi sao? Bệnh của anh ấy rất nghiêm trọng sao? Bác sĩ Xa cũng không có cách sao?”

“Có rất nhiều bác sĩ đều đã xem qua rồi, bệnh của Lục Cận Phong thật sự rất nghiêm trọng, nếu như bác sĩ Xa còn không có phương án trị liệu, thời gian của Lục Cận Phong nhiều nhất là một tháng…”

Tô Yên đột nhiên dừng nói, bộ dạng giống như không cẩn thận lỡ miệng nói ra, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Được rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi, nếu như cô không sao vậy thì tôi đi trước đi đây.”

Hồ Thanh vừa nghe Lục Cận Phong chỉ còn một tháng, vui thầm trong lòng, kéo Tô Yên lại: “Vậy Lục Cận Phong có để lại cái gì, ví dụ như… di chúc?”

Thật sự không chờ đợi đến lúc Lục Cận Phong chết mà.

Tô Yên cười lạnh: “Hay là cô tự mình đi hỏi xem.”

Hồ Thanh gượng cười: “Bây giờ anh ấy không chào đón tôi, đến mặt anh ấy tôi còn không nhìn được, cô Tô nói lời này không phải đang xem sỉ nhục tôi chứ, cô cũng đừng trách hiện tại của tôi, bây giờ nhà họ Lục nằm trong bàn tay cô, tôi và đứa trẻ chỉ là cô nhi quả mẫu, không thể nào mãi không có cái gì, tôi không có vấn đề gì, nhưng mà dù sao đứa trẻ cũng họ Lục, vẫn mong cô Tô giơ cao đánh khẽ.”

Lời nói này thật thẳng thắn.

Tô Yên cười ý vị sâu sa, không nói gì cả.

Ngày hôm sau.

Ở trước nhà cũ có rất nhiều người liên tục đến thăm Lục Cận Phong.

Dù đúng hay sai cũng đều thăm dò xem Lục Cận Phong xem có thật sự chỉ còn thời gian là một tháng hay không.

Miệng của Hồ Thanh cũng thật nhanh.

Những người đến thăm đều bị ông cụ Lục cho người đưa đến sảnh chiêu đãi, nhưng ai cũng không gặp được Lục Cận Phong.

Điều này khiến cho ai cũng tin rằng Lục Cận Phong sắp không xong rồi.

Sau khi Lục Cận Phong ‘bệnh nặng’, công việc của tập đoàn Lục Thị đều giao cho Tô Yên, mỗi ngày Emily đều gửi văn kiện về nhà cũ, Tô Yên ở trong phòng làm việc.

Nhưng mà đa số đều là Lục Cận Phong tự mình xử lý, Tô Yên ở bên cạnh học tập.

Hai người ở trong phòng cả ngày, dường như không hề ra khỏi cửa.

Hồ Thanh ở lại bệnh viện một ngày, hôm sau mặt dày vẫn quay về nhà cũ của nhà họ Lục.

Nhà họ Lục không có bất cứ ai tiếp đãi cô ta, đám người giúp việc cũng không coi cô ta là bà Hồ như trước nữa, việc ai người nấy làm, Hồ Thanh chính thức trở thành người vô hình.

Cô ta căn bản không thể nào lên được tầng 3, Lục Cận Phong cho người trông coi, cho dù là cô ta có muốn đưa đồ ăn lên, cũng chỉ có thể giao cho người giúp việc.

Đừng nói đến Lục Cận Phong, đến cả Trần Tố Anh và ông cụ Lục cô ta cũng không gặp được.

Trong lòng Hồ Thanh vô cùng ấm ức, cô ta khát nước muốn uống nước, ra lệnh cho người giúp việc: “Rót cho tôi cốc nước, rồi làm chút hoa quả.”

Người giúp việc đang dở tay, dường như không nghe thấy.

Hồ Thanh càng tức hơn, đi đến trước mặt người giúp việc, hung dữ nói: “Tôi bảo cô rót nước cô không nghe thấy gì sao? Tôi đang mang thai chắt trai đầu tiên của nhà họ Lục, sau này sẽ là người thừa kế của nhà họ Lục, các người dám thờ ơ tôi, có tin tôi cho các người cút hết không.” . Truyện Khác

“Vâng, cô Hồ, bây giờ tôi đi rót nước.” Khuôn mặt người giúp việc không biểu cảm đi mất.

Hồ Thanh ngồi vắt chân trên ghế sô pha, bộ dạng cả vú lấp miệng em ngồi đợi.

Một lúc sau, người giúp việc cầm theo cốc và bình nước tới, đặt lên bàn rồi bỏ đi.

Hồ Thanh nhìn chằm chằm cốc và bình nước, tức đến trợn tròn mắt: “Rót nước cho tôi, cô thái độ cái gì đấy, có tin tôi cho cô cút xéo không.”

Người giúp việc lại rót nước.

Hồ Thanh vẫn nén cơn tức giận vào trong lòng, thì đúng lúc Hạ Phi từ bên ngoài chạy vào.

Hạ Phi đi thẳng qua người Hồ Thanh lên tầng ba, không có ai ngăn lại.

Hồ Thanh nghĩ đến bản thân còn không lên đường tầng ba, nhưng một đứa trẻ lại có thể lên, trong lòng bỗng cảm thấy bất công.

“ Đứng lại.”

Hồ Thanh hét lên một tiếng, đi tới chỗ nó.

Hạ Phi đứng lại, nhìn Hồ Thanh: “Có chuyện gì.”

“Cô ngồi kia mà cháu không nhìn thấy sao, sao lại không có một chút lễ phép nào, không biết chào người lớn sao.”

Hồ Thanh rất khó chịu trong lòng, đến cả một đứa trẻ cũng không để cô ta trong mắt.

“Không nhìn thấy.” Giọng điệu Hạ Phi có vài phần giống Tô Yên.

“Đồ ranh con, đến mày cũng không coi tao ra gì.” Hồ Thanh tức đến không kìm chế được, vươn tay ra vặn lỗ tai của Hạ Phi.

Hôm nay cô ta muốn dạy dỗ Hạ Phi.

Hạ Phi dễ dàng né tránh, ánh sáng trong con mắt đen láy lạnh đi, nổi cáu nói: “Tránh ra.”

Chỉ là một đứa trẻ mấy tuổi, nhưng khí chất vừa tỏa ra thì trong lòng Hồ Thanh đã sửng sốt, khí thế đó có vài phần giống với Lục Cận Phong, khiến cho cô ta cảm thấy giống như nhìn thấy Lục Cận Phong.

Đúng là gặp quỷ mà.

Hồ Thanh kinh hãi, đợi lúc cô ta hoàn hồn lại thì Hạ Phi đã đi lên lầu.

Hồ Thanh nhận ra mình bị một đứa trẻ dọa nạt, cô ta thẹn quá hoá giận hỏi: “Đứa trẻ kia có quan hệ gì với cô Tô?”

Hồ Thanh từng nhìn thấy Hạ Phi đi vào cùng với Tô Yên, nên vô thức cho rằng nó có quan hệ với Tô Yên.

“Không biết ạ.” Người giúp việc lắc đầu, lùi xuống tiếp tục làm việc.

Hồ Thanh lại bị gạt sang một bên, không ai quan tâm.

Cô ta càng nghĩ càng tức, đột nhiên cô ta nhớ đến những lời Lục Thừa Mẫn từng nói với cô ta.

Không lâu trước đây Tô Yên vì chuyện đứa con riêng gây xôn xao, không lẽ Hạ Phi chính là con riêng của Tô Yên.

Nghĩ kĩ thì Hạ Phi có chút giống với Tô Yên.

Nghĩ đến đây Hồ Thanh đảo mắt một vòng, trong lòng tính kế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.