Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 125: Chương 125: Hạ Vũ Mặc tìm được Hạ Phi rồi




Tô Vân nhìn người phụ nữ đằng sau.

Người phụ nữ đeo mặt nạ, mặc đồ bảo vệ, đầu đội mũ, ngụy trang rất kín đáo, hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt.

Tô Vân biết người đó họ Tần, rất giàu có và cũng căm ghét Tô Yên giống cô ta.

Trước đây số tiền trong buổi tiệc từ thiện đều là người đó cho Tô Vân, vì vậy cô ta mới không bị mất mặt.

“Cô Tần, chuyện này hơi khó, trước đây tôi đã tìm Trần Hạo, vốn tưởng rằng có thể khiến Tô Yên mất hết mặt mũi, nhưng không ngờ lại bị hớ không ngóc đầu lên được.” Tô Vân nhớ đến những ngày trước kia bị nhốt trong trại tạm giam, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: Sau đó tôi đã tìm Trần Hạo hỏi thăm, lúc đó mới biết năm ấy anh ta không đạt được mục đích, cũng không biết khi đó rốt cuộc ngươi đàn ông tằng tịu với Tô Yên rốt là ai,:

“Ồ?” Dưới lớp mặt nạ, Tần Nhã Hân lộ vẻ kinh ngạc hỏi: “Vậy đứa trẻ đó đâu?”

“Chỉ có Tô Đình Nghiêm biết.” Tô Vân nảy ra một ý: “Dù sao đứa bé đó chắc chắn chưa chết, cô Tần, muốn tìm thấy con của Tô Yên, tìm Tô Đình Nghiêm là chuẩn nhất, nhưng Tô Đình Nghiêm chắc chắn sẽ không nói sự thật, phải dùng chút mánh khóe.”

Tần Nhã Hân cũng không ngốc, sao cô ta lại không nhìn ra Tô Vân muốn lợi dụng cô ta để dạy dỗ Tô Đình Nghiêm chứ?

Tần Nhã Hân giễu cợt: “Tô Đình Nghiêm không phải là cha ruột của cô sao, dù gì cũng nuôi nấng cô nhiều năm như vậy, cô lại nhẫn tâm như thế.”

“Do ông ta bất nhân trước, vậy thì đừng trách tôi bất nghĩa.” Ánh mắt Tô Vân tràn đầy thù hận: “Ông ta đánh mẹ tôi, cũng cắt đứt quan hệ với tôi, bây giờ nhà họ Sở không muốn gặp tôi, nhà họ Chu cũng không thèm nhận tôi, tôi rơi vào bước đường này đều do Tô Đình Nghiêm và Tô Yên gây ra.”

Nhắc đến Tô Yên, ánh mắt Tần Nhã Hân cũng tràn đầy sự căm thù.

Lục Cận Phong vì Tô Yên mới đuổi cô ta đi, chị gái không có được sự thương yêu của Lục Cận Phong, Tô Yên dựa vào đâu mà có được nó chứ?

Tô Vân thật mong Tô Yên lập tức gặp xui xẻo, nhưng nghĩ đến Lục Cận Phong...

“Tô Yên bây giờ có nhà họ Lục làm chỗ dựa, chúng ta thật sự có thể đấu lại Tô Yên được sao?” Tô Vân hơi lo lắng nói: “Nhưng Tô Yên rất quan tâm đến đứa trẻ tên là Hạ Vũ Mặc, chúng ta cũng có thể ra tay từ đứa trẻ này.”

Tần Nhã Hân lạnh lùng cười nói: “Cô ta tưởng rằng Lục Cận Phong thích cô ta thật sao? Người Lục Cận Phong thật lòng thích là một người khác, ngày tháng tốt đẹp của Tô Yên sắp chấm dứt rồi, cô gái kia sắp trở về rồi.”

Tô Vân nghe không hiểu lắm: “Cô Tần, ai sắp trở về?”

...

Tô Yên ở nhà họ Lý một đêm, sáng sớm hôm sau cô đã đưa Hạ Vũ Mặc ra ngoài.

Tô Yên tạm thời không định để Hạ Vũ Mặc đi học, vẫn nên để Hạ Vũ Mặc từ từ khôi phục trở lại rồi tìm trường mẫu giáo sau.

Tô Yên đưa Hạ Vũ Mặc đến nhà cũ nhà họ Lục, coi như đưa Hạ Vũ Mặc đi chơi cho khuây khỏa.

Tô Yên lái xe ra khỏi chung cư, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy xe của Lý Văn cũng đang chạy đến, cô giảm tốc độ hỏi: “Đi đâu?”

Lý Mộc tràn đầy sức sống, cố ý chải chuốt một phen, cậu ta hạ cửa kính xe xuống đáp: “Đi hẹn hò.”

Tô Yên dè bỉu: “Lại là cô gái xui xẻo nào bị cậu nhắm trúng vậy.”

“Chị à, có thể đừng tổn thương người khác như vậy không, dù gì em cũng là cậu chủ nhà họ Lý, là người xuất thân giàu có, được em nhắm trúng cũng là phúc của họ.”

Lý Văn vô cùng điệu đà chải tóc, gặp phải chuyện vui nên tinh thần cũng sảng khoái, hỏi Hạ Vũ Mặc: “Tiểu Vũ, hôm nay cậu có đẹp trai không?”

Hạ Vũ Mặc nhoài người về phía cửa xe đáp: “Cậu ơi, dì Hinh Hinh không thích kiểu người ảo tưởng vậy đâu.”

“Cái gì, Hinh Hinh?” Tô Yên kinh ngạc suýt chút đạp nhầm chân ga: “Lý Văn, cậu hẹn hò với Hinh Hinh sao?”

“Đúng vậy, bây giờ em chính thức theo đuổi Hinh Hinh, chị à, Hinh Hinh là chị em tốt của chị, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có thể giúp em nói vài lời tốt đẹp trước mặt Hinh Hinh không?”

Tô Yên từ chối nói: “Vậy không phải tôi đang đẩy Hinh Hinh vào chỗ chết sao? Chuyện này không được đâu.”

“Chị à, em là em trai của chị đó.” Lý Văn chán nản: “Em tồi tệ đến vậy sao?”

“Cậu xem lại những chuyện khốn kiếp mình đã làm đi, còn có những chuyện chăn gối kia nữa, bạn gái cũ chưa tới một trăm người thì cũng đủ một đội bóng, cậu theo đuổi được Hinh Hinh chắc mặt trời phải mọc đằng Tây mất.” Tô Yên không tin nổi Lý Văn có thể theo đuổi được An Hinh thật.

Lý Văn thay người yêu như thay áo, vô cùng tùy tiện, quả thật để lại ấn tượng không tốt cho người khác.

Lý Văn không chịu thua khẽ nói: “Lục Cận Phong còn cưới tới ba cô vợ, không phải cũng rất tùy tiện sao, vậy tại sao chị vẫn ở cùng anh ta?”

“Trên tình bạn dưới tình yêu.” Tô Yên trừng mắt nhìn Lý Văn một cái, đạp ga phóng xe đi.

Tô Yên chạy thẳng đến nhà cũ nhà họ Lục.

Đến nhà họ Lục, xe ngừng lăn bánh, Tô Yên cảm nhận được không khí khác thường của nhà họ Lục.

Tô Yên nhìn thấy chú Tường hỏi: “Chú Tường, trong nhà có khách đến à? Hay là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cô Hồ lại nhập viện rồi.” Chú Tường thở dài nói: “Nhà họ Lục đã vô cùng hỗn loạn rồi, cô Hồ lại còn gây thêm phiền phức.”

“Tôi lên lầu xem Lục Cận Phong thử.” Tô Yên dắt tay Hạ Vũ Mặc lên lầu.

Vạn Nhất đúng lúc từ trên lầu đi xuống, mỉm cười chào hỏi: “Hi, nhóc con, đến sớm vậy.”

Hạ Vũ Mặc không thèm quan tâm Vạn Nhất, trực tiếp ngoảnh đầu sang một bên.

“Ui chao.” Vạn Nhất vui vẻ nói: “Còn lên mặt với chú Vạn nữa, đi nào, chú Vạn đưa con đến một nơi, đảm bảo rất vui. Đưa con đi gặp một người, cậu ấy giống hệt con, rất tài giỏi, trông lại còn đẹp hơn con nữa.”

Những lời sau đó Vạn Nhất cố ý nói khích Hạ Vũ Mặc.

“Không đi.” Hạ Vũ Mặc từ chối dứt khoát nói: “Không có hứng thú, Tiểu Vũ đẹp nhất.”

“Hôm nay Tiểu Vũ làm sao thế?” Vạn Nhất cảm nhận được có gì đó không bình thường, Hạ Vũ Mặc thường ngày cũng không dở chứng như vậy.

“Tiêu Vũ hôm nay không vui, để nó đi với tôi là được rồi.” Tô Yên đau lòng xoa đầu Tiểu Vũ, Hạ Vũ Mặc vẫn còn khúc mắc với chuyện hôm qua.

“Đại ca đang bàn chuyện với Xa Thành Nghị.” Vạn Nhất cẩn thận nhìn trái nhìn phải, nói nhỏ với Tô Yên: “Thời cơ sắp đến rồi.”

Tô Yên biết thời cơ Vạn Nhất nói là gì, xem ra khoảng thời gian này cha con Lục Thừa Mẫn cũng có hành động rồi.”

Cho dù Lục Cận Phong là người nắm quyền nhà họ Lục, muốn dẹp sạch cha con Lục Thừa Mẫn khỏi công ty cũng phải có lý do hợp lý.

“Được, vậy tôi đợi ở phòng khách một lát.” Tô Yên đưa Hạ Vũ Mặc đến ngồi trên sô pha trong phòng khách, bảo người giúp việc mang ít thức ăn đến cho Hạ Vũ Mặc.

Vạn Nhất cũng có việc bận nói: “Được, vậy tôi đi trước đây.”

“Anh Vạn.” Tô Yên gọi một tiếng: “Hạ Phi ở chỗ anh sao?”

Hạ Phi?

Hạ Vũ Mặc vốn đang ăn trái cây nghe thấy cái tên này cũng lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng bừng.

Là anh trai sao?

Vạn Nhất nói: “Hạ Phi đang huấn luyện ở biệt thự Nam Sơn, đứa trẻ này rất có kỷ luật, đại ca cho nó nghỉ phép, nó cũng kiên quyết mỗi ngày tập luyện bốn tiếng đồng hồ.”

Hạ Vũ Mặc chợt nói to: “Chị ơi, chú Vạn ơi, con muốn đến biệt thự Nam Sơn.”

Vạn Nhất cười đáp: “Vừa rồi không phải nói không muốn đi sao? Sao bây giờ lại đổi ý muốn đi rồi?”

“Con muốn đi con muốn đi.” Hạ Vũ Mặc nóng lòng kéo tay Vạn Nhất nói: “Chú Vạn, chú mau dẫn con đi đi.”

Vạn Nhất nhìn Tô Yên nói: “Cô Tô, chuyện này?”

Hạ Vũ Mặc hơi khác thường, Tô Yên cũng không biết tại sao Hạ Vũ Mặc lại nằng nặc đòi đến biệt thự Nam Sơn như vậy.

“Anh Vạn, anh đưa nó đi đi, Hạ Phi ở biệt thự Nam Sơn vừa hay cũng có thêm bạn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.