Tô Uyên vừa nghe có kết quả khám nghiệm càng trở nên kích động hơn, từ trên giường bật xuống: “Em muốn đi, Lục Cận Phong, em xuống lầu với anh.”
“Uyên Uyên.” Lục Cận Phong thấy Tô Uyên như vậy thì đau lòng không thôi, đứa bé là con của bọn họ, xảy ra loại chuyện này, anh cũng không cách nào ngăn cản Tô Uyên biết được sự thật.
Nhưng anh lại sợ Tô Uyên không chấp nhận nổi sự thật.
Lục Cận Phong nhắm mắt lại, đau đớn hít một hơi, hôn lên trán Tô Uyên, nói: “Được, chúng ta cùng đi.”
Tay chân Tô Uyên lạnh ngắt, bởi vì sợ hãi, tâm tình không ổn định, ngay cả đi cũng không tự đi được, Lục Cận Phong ôm cô xuống lầu, đặt cô ngồi trên sô pha.
Lục Cận Phong khàn giọng nói: “Cảnh sát Vương, kết quả thế nào? Có phải... con trai tôi không?”
Chuyện cái tay cái chân đứt lìa kia, đừng nói chỉ có Tô Uyên chịu không nổi, Lục Cận Phong cũng không cách nào chịu được, có điều anh là người đứng đầu một nhà nên nhất định phải chống đỡ.
Anh không rảnh để rơi một giọt nước mắt, cũng không rảnh để đau lòng, điều anh cần làm là tìm lại bé tư, cho dù có là... một thi thể.
Tô Uyên căng thẳng nhìn cảnh sát Vương, năm ngón tay cô bấu vào da thịt, giống như không cảm thấy đau vậy.
Cảnh sát Vương nhìn Tô Uyên rồi lại nhìn sang Lục Cận Phong, nói: “Kết quả khám nghiệm cho thấy, tay chân đó không phải của con trai nhà anh, mà là của một đứa trẻ khác.”
Nghe vậy, Tô Uyên và Lục Cận Phong liền thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải bé tư, không phải bé tư.” Tô Uyên kích động khóc òa, đây là niềm an ủi lớn nhất đối với cô.
Cảnh sát Vương nói: “Anh Lục, mặc dù tay chân kia không phải của con các anh, nhưng loại phương thức này quá man rợ, nếu đứa nhỏ thật sự rơi vào tay đối phương cũng sẽ rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng tìm người trở về, chuyện này cần có Lục tiên sinh ra sức phối hợp, chúng ta cần phải sơ lược lại một lượt các mối quan hệ của anh Lục và cô Lục đây.”
Đơn giản mà nói, đây có thể là một là sự trả thù, hoặc là trên thương trường lỡ gây thù với người nào đó, mấy cái này đều có khả năng.
Hiện tại phía cảnh sát đã liệt vụ này vào mục trọng án, đã huy động không ít lực lượng cảnh sát tham gia.
Tô Uyên sơ lược lại tất cả người quen trong đầu một lần, miễn là có quen biết hoặc có vẻ khả nghi, cô đều báo cáo với cảnh sát.
Suy cho cùng thì Tần Nhã Hân vẫn là người khả nghi nhất.
Cô ta có tiền sự, Tô Uyên cũng cho rằng chính là Tần Nhã Hân.
Phía Lục Cận Phong lại có nhiều kẻ gây thù chuốc oán, trên dưới đâu cũng có kẻ thù, muốn điều tra chắc phải chờ đến Tết Công Gô.
Sau khi hoàn thành tất cả các ghi chép thì trời cũng đã sáng.
Lục Cận Phong nhìn Trần Tố Anh khóc đến hai mắt sưng húp, nhìn vẻ mặt thất thần của Tô Uyên, còn ông cụ Lục cơm cũng ăn không nổi, bé ba thì cứ khóc mãi, lúc đó anh ý thức được rằng, anh đã từng xông xáo như thế, nhưng khi những con người này dần trở thành điểm yếu của anh, thì năng lực lớn nhất của anh không phải là trở thành thần thoại trong giới kinh doanh, mà là giữ cho người nhà được bình an.
Anh là trụ cột của cái nhà này, anh không thể ngã xuống, cũng không thể để lộ ra một tia mệt mỏi.
Chuyện tìm kiếm bé tư, Lục Cận Phong sao có thể chỉ dựa vào cảnh sát, có một số kẻ ngay cả cảnh sát cũng không dám động đến, những chuyện không thể đó, anh sẽ động đến, anh sẽ làm.
Lục Cận Phong đưa Tô Uyên về phòng: “Bà xã, tin anh đi, anh sẽ mang bé tư trở về.”
Tô Uyên không nói gì, hai mắt trống rỗng.
Lục Cận Phong hít sâu một hơi, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng trước nay chưa từng có.
“Hạ Vũ- Hạ Huy, Vệ Long- Vệ Hải, lập tức triệu tập toàn bộ người của Ám Dạ, tìm những người từng có ân oán với Ám Dạ hoặc nhà họ Lục rồi đưa hết về đây cho tôi, tôi thẩm vấn từng người một.”
Lục Cận Phong ra mệnh lệnh kia đã khiến toàn bộ người trong thế giới ngầm hoảng sợ, cả giới kinh doanh cũng nơm nớp lo sợ.
Lục Cận Phong chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến cả kinh đô như muốn chấn động, lời này không phải giả.
Kẻ bắt cóc đứa nhỏ luôn dùng cách cắt tay chân để khiêu khích, Lục Cận Phong cũng không có gì phải kiêng dè gã, anh sẽ quyết đánh đến cùng.
Lục Cận Phong để cho truyền thông công khai chuyện bé tư bị bắt cóc, miễn là người có thể cung cấp manh mối, anh sẽ thưởng một ngàn vạn, còn nếu dám làm bé tư bị thương, anh có thể đào cả mộ tổ tiên lên.
Nếu đổi lại là người khác thì làm sao dám công khai chửi bới kẻ bắt cóc như vậy, thế thì hơi bất cẩn, chọc giận kẻ bắt cóc có thể khiến đứa nhỏ bị tổn thương.
Lục Cận Phong cũng từng suy nghĩ qua, nhưng nếu lúc này lại đắn đo, vậy thì sẽ bị đối phương dắt mũi, bé tư càng gặp nguy hiểm hơn.
Biệt thự Nam Sơn.
Lục Cận Phong đã thẩm vấn mấy nhóm người, mỗi một nhóm đều được bốn con ngao Tây Tạng kia “hầu hạ”.
Dường như ai nấy lúc vào thì đi hàng ngang, lúc ra thì được dựng thẳng nâng ra ngoài.
Từ sáng đến tối, Lục Cận Phong đã thẩm vấn không dưới năm mươi người, đều là những người mà trước đó từng có ân oán lớn nhỏ.
Bốn con ngao Tây Tạng rống lên một tiếng, lại một người nữa bị dọa ngất đi.
“Đưa ra ngoài.” Lục Cận Phong phất tay, từ đầu đến cuối đều mang vẻ mặt lạnh như băng, giống như đến từ địa ngục vậy, làm người ta nhìn mà sợ.
Hạ Vũ đi vào: “Đại ca, đã đưa Chu An tới.”
Hai tay Lục Cận Phong đan vào nhau, vẻ mặt lạnh lùng: “Đưa anh ta vào.”
Rất nhanh, Chu An chống nạng tiến vào, sau khi anh bị Tần Nhã Hân làm cho bỏng thì luôn dưỡng thương, cũng nhờ xem TV mà biết được chuyện con trai út của Lục Cận Phong bị bắt cóc, nhưng việc này không liên quan đến anh, ai ngờ Lục Cận Phong lại phái người bắt anh.
Khi người của Lục Cận Phong tìm được đến điểm dừng chân của Chu An, lúc đó Chu An đang tự thay thuốc cho mình nên chỉ mặc đúng một cái quần cộc, mà không, bọn họ thậm chí còn không cho anh mặc quần, cứ như vậy mà mặc quần cộc rồi bị mang đến đây.
Lần trước ở trước mặt Lục Cận Phong, Chu An cũng đã rất nhếch nhác, lần này lại càng nhếch nhác hơn...
Chu An khép chặt hai chân, xấu hổ phẫn nộ không thôi: “Lục Cận Phong, tốt xấu gì tôi cũng là lão đại của Địa Sát, anh ba lần bảy lượt làm tôi nhục nhã như vậy có phải hơi quá đáng rồi không, thà giết tôi luôn đi chứ đừng có làm nhục như vậy.”
Lục Cận Phong ngồi ở vị trí chủ trì từ trên cao nhìn xuống, bốn con ngao Tây Tạng đang nằm sấp cạnh chân anh đều đã xù lông lên hết, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới xé xác Chu An.
“Có phải anh bắt cóc bé tư không?”
Lục Cận Phong không có thời gian nói nhảm với những người này, cứ là người được mang đến thì anh đều giải quyết một cách rất trực tiếp.
“Tôi bắt cóc con anh làm cái gì.” Chu An có phần e dè mấy con ngao Tây Tạng bên cạnh Lục Cận Phong, anh nói: “Lục Cận Phong, cái này là do anh đi đắc tội nhiều người quá nên con trai anh mới bị người ta bắt đi, chuyện này không liên quan đến tôi.”
Lục Cận Phong đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị đi về phía Chu An, bốn con ngao Tây Tạng kia, một con cũng nặng tới mấy trăm cân, bọn chúng đều đứng lên đi theo sau Lục Cận Phong, nhìn tư thế kia, kẻ nào hơi nhát gan bảo đảm tiểu thẳng ra quần.
Sàn đại sảnh này không biết đã nhuốm máu của bao nhiêu người, sàn nhà trắng cũng sắp biến thành đỏ, còn có thể nhìn thấy vết máu ở xung quanh.
Có thể thấy được những người lúc nãy bị mang đến đã gặp phải chuyện gì.
Lục Cận Phong điên thật rồi, vì để tìm con mà không màng bất cứ cái gì, loại điên cuồng này thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Được mấy người quyết đoán như Lục Cận Phong, mạo hiểm gây thù chuốc oán nhiều người như vậy, rồi lại dùng loại phương thức cực đoan này để tra hỏi tung tích đứa bé.
“Tần Nhã Hân đâu?”
“Không biết.” Chu An liếc Hạ Vũ một cái, nói: “Người của anh đã tóm được tôi ở điểm dừng chân mà, rốt cuộc cô cả có ở cùng tôi hay không, người của anh hẳn biết rất rõ.”
Hạ Vũ nói: “Đại ca, quả thật bọn em không thấy Tần Nhã Hân.”
Chu An tự giễu cười cười: “Lục Cận Phong, Chu An tôi cũng không có gì để giấu diếm, trước đó cô cả đã chạy rồi, lúc này tôi cũng không tìm được người của cô ấy, nếu anh có bản lĩnh thì tự đi mà tìm.”
Nếu một người có ý định trốn tránh, thế giới này rộng lớn như vậy, thật sự không dễ dàng tìm thấy.
“Kẻ nào dám động đến con trai tôi, cho dù có ở chân trời góc bể, tôi cũng sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh.”
Con ngươi chim ưng của Lục Cận Phong lộ ra một tia khát máu tàn bạo.
“Nếu đã tới rồi, vậy thì cứ theo quy trình thôi.”
Cái gọi là quy trình đó là, trước tiên phải chịu đựng sự hung bạo của Lục Cận Phong, sau đó là sự tấn công của bốn con ngao Tây Tạng, nếu miệng vẫn nói không giữ đứa nhỏ, vậy coi như qua ải.
Hai chân Chu An run rẩy: “Lục Cận Phong, anh đây là cố ý chỉnh chết tôi có phải không? Tôi nói cho anh biết, Địa Sát của tôi cũng không phải...”
Lời còn chưa dứt, Lục Cận Phong liền động tay động chân, một cước đã đá bay người kia.
Thật ra cho đến bây giờ, việc Chu An có phải bắt cóc đứa nhỏ hay không không quan trọng, Lục Cận Phong lúc này chỉ đang phát tiết mà thôi.
Chu An không kiên trì nổi đến hai mươi phút thì đã bị khiêng ra ngoài.
Hạ Huy tiến vào: “Đại ca, cô giáo của Hạ Phi- Lê Lan tới rồi, cô ấy nói đã nhớ ra một vài manh mối.”