Tô Yên ngồi khoanh chân lên ghế sô pha, giữ một khoảng cách nhất định với Hắc Ưng, mắt nhìn chằm chằm anh ta, như muốn thiêu đốt đối phương: “Nhưng trên đời này lại chỉ có một Lục Cận Phong, đừng hòng ai nghĩ tới việc thay thế anh ấy, ngay cả giả thiết cũng không được, ai cũng có khả năng giết chết Tiểu Duy nhưng anh ấy thì không.”
Hắc Ưng ngồi xe lăn nghe vậy thì chấn động trong lòng, tay phải anh ta vô thức siết chặt lấy tay vịn xe lăn: “Cô tin anh ta tới vậy sao? Ha, trước đây cô và anh ta còn cãi nhau dữ dội như vậy, cô cũng cho rằng là anh ta, hơn nữa, chính miệng anh ta cũng đã thừa nhận mình hại Tô Duy...”
Đột nhiên đang nói lại ngừng lại, Hắc Ưng chợt nhận ra anh ta đã lỡ miệng.
Quả nhiên Tô Yên giống hệt như con hồ ly gian xảo, cô lập tức trừng mắt nhìn anh ta, vừa nở nụ cười lạnh lùng vừa nói: “Xem ra trên đảo đúng là có gián điệp, hai vợ chồng tôi cãi nhau, anh lại biết rõ như vậy, cũng có bản lĩnh đấy nhỉ, dám nằm vùng tới cả địa bàn của chồng tôi, giỏi đấy, có điều anh muốn vượt mặt Ám Dạ thì cứ ở đó mà mơ đi.”
Dù gì cũng lỡ miệng rồi, Hắc Ưng cũng không có ý giấu diếm nữa.
Sắc mặt anh ta âm u: “Lục Cận Phong cãi nhau với cô tới mức muốn ly hôn, vậy mà cô còn một lòng hướng về anh ta.”
“Anh ta dám ly hôn với tôi à.” Tô Yên lườm Hắc Ưng một cái: “Vừa nhìn là biết anh vẫn còn độc thân chưa kết hôn, vợ chồng sống với nhau, cãi nhau cũng là chuyện thường tình, một lúc rồi sẽ lại làm hòa, kể cả tôi và Lục Cận Phong có động tay động chân với nhau thì chúng tôi cũng sẽ không ly hôn, anh tin không?”
“Lục Cận Phong, anh ta không xứng để cô phải như vậy.” Tâm trạng Hắc Ưng có hơi kích động: “Một người đàn ông không bảo vệ nổi cô, khiến cô tức giận, cô còn giữ anh ta lại làm gì?”
Câu nói này khiến Tô Yên rơi vào suy tư mất một lúc, cô cẩn thận đánh giá Hắc Ưng ngồi xe lăn kia, hỏi một câu đầy tò mò: “Chúng ta... đã từng quen nhau trước đây à?”
Người ở trước mặt cô đây, bất luận là cách hành sự hay lời nói đều hướng về cô, không làm hại cô ngược lại còn chăm sóc rất tử tế, điểm này khiến Tô Yên vô cùng khó hiểu.
“Không quen.” Hắc Ưng ngoảnh đi chỗ khác, giọng nói vừa khàn vừa toát lên vẻ lạnh lùng: “Cô Tô, cô ở đây cứ chờ mà nhìn xem tôi vượt mặt Ám Dạ như thế nào.”
Hắc Ưng nói xong bèn ra hiệu bằng mắt với người bên cạnh, người này lập tức hiểu ý, bèn đẩy xe lăn của anh ta chuẩn bị rời khỏi.
Tô Yên nói: “Tiểu Duy là do anh sai người giết chết.”
Đây là câu trần thuật, chứ không phải câu hỏi.
Hắc Ưng phủ nhận: “Tôi không phải người giết Tô Duy.”
“Hắc Ưng, những người trong giới chúng ta gần như đều biết tôi là điểm yếu của Lục Cận Phong, lúc đầu khi anh bắt tôi tới đây, tôi còn tưởng rằng anh muốn lợi dụng tôi để đối phó với anh ấy, nhưng hiện giờ xem ra không phải như vậy, cho dù mục đích anh bắt tôi tới đây là gì thì tôi cũng nhất định không để yên cho kẻ đã giết Tiểu Duy.”
Hắc Ưng quay lưng lại với Tô Yên, anh ta rơi vào im lặng một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì, để người khác đẩy xe mình rời khỏi.
Chưa đi được bao lâu, đàn em của Hắc Ưng đã phát hiện ra cánh tay trái của anh ta đang chảy rất nhiều máu, bèn hô to: “Đại ca, anh lại chảy máu rồi.”
Hắc Ưng lườm tên đó một cái: “Có gì phải kinh ngạc như vậy, mau đi gọi bác sĩ Sato tới đây.”
“Vâng.”
Sato nhanh chóng tới nơi, ông ta là một người đàn ông ngoại quốc khoảng hơn năm mươi tuổi, sau khi kiểm tra sơ qua vết thương của Hắc Ưng, ông ta bèn lắc đầu, lưu loát nói bằng tiếng Trung: “Miệng vết thương đã bị loét, phải xử lý lại, nếu cậu còn muốn giữ mạng mình thì tốt nhất đừng đi lại khắp nơi nữa.”
Hắc Ưng cố nhịn đau, hỏi: “Mất bao lâu mới hồi phục lại được? Liệu có thể sau một tháng không?”
Sato tỏ ra rất kinh ngạc: “Một tháng ư? Không không không, ít nhất phải mất ba tháng mới có thể lắp giả...”
“Được rồi.” Hắc Ưng cắt ngang lời Sato, nói: “Xử lý vết thương trước đi.”
Nói xong, Hắc Ưng lập tức ngất đi vì mất sức.
Đi tới nửa đường, Hắc Ưng mới tỉnh lại được một lát, bèn dặn người bên cạnh: “Chăm sóc tốt cho cô Tô, không được chọc tức cô ấy.”
Hiện giờ người trong Vương Bài ai ai cũng biết Hắc Ưng rất xem trọng Tô Yên, bọn họ còn đồn đoán chẳng lẽ đại ca của bọn họ đem lòng thích Tô Yên rồi?
Thế chẳng phải sau này Tô Yên sẽ trở thành bà chủ của Vương Bài sao?
Được Hắc Ưng dặn dò như vậy rồi, cho nên lúc Tô Yên buồn chán muốn ra ngoài đi dạo một lát, bọn họ cũng cho cô đi luôn.
Cô cảm thấy khá bất ngờ vì chuyện này.
Vương Bài đã cho sửa chữa lại một vài chỗ trong trụ sở chính của Thiên Lang trước đây, Tô Yên đi tới sân huấn luyện, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng lần đầu khi cô tới nơi này.
Khi ấy Lâu Doanh cũng ở cạnh cô, còn có Hoàng Nam, Bạch Phi Minh, còn Ngô Diệc Long và Lương Văn Dũng đang lục đục với nhau.
Tô Yên đi dạo một lúc, đột nhiên cô lại bắt gặp người quen, là Lương Văn Dũng.
Anh ta cũng trông thấy cô, sau khi dặn dò người bên cạnh vài câu, anh ta bèn một mình đi tới chỗ Tô Yên.
“Thật là có duyên, cô Tô, lại gặp nhau rồi.”
Giọng điệu anh ta có hơi quái gở.
“Tôi cũng không ngờ một kẻ luôn quyết tâm muốn đoạt lấy vị trí đại ca như anh lại cam tâm tình nguyện làm đàn em của người khác.” Tô Yên chế nhạo: “Đúng là càng lăn lộn trong giới lại càng kém, tốt xấu gì trước đây cũng là người đứng thứ hai, giờ đã lăn lộn tới vị trí nào rồi? Nhìn quần áo anh đang mặc thì chắc cũng chỉ xứng hạng làm con tốt thí mạng cho người khác thôi nhỉ?”
Quần áo trong Vương Bài được phân theo cấp bậc, người mặc đồ đen là người bên cạnh Hắc Ưng, mặc đồ trắng thì là người của trụ sở cũ Thiên Lang, mà ở trong trụ sở cũ của Thiên Lang lại phân ra nhiều cấp khác.
Lương Văn Dũng mặt này âm u, cười lạnh mà nói: “Cô Tô đây lăn lộn trong giới cũng không tồi, nhưng sao lại bị bắt vào đây rồi?”
Tô Yên mỉm cười: “Về thăm lại chốn xưa.”
“Tâm trạng cô Tô tốt thật đấy, chỉ là đại ca mới vui buồn thất thường, hôm nay có thể biệt đãi cô, nói không chừng ngày nào đó cô sẽ không còn được nhìn ánh mặt trời ngày hôm sau nữa đâu.”
Hai người bọn họ, từng lời nói ra đều ẩn chứa ý đay nghiến châm chọc đối phương.
“Xem ra anh hiểu rất rõ về vị đại ca mới này.” Ánh mắt Tô Yên thoáng lóe lên một tia tinh ranh, trong lòng bắt đầu tính kế: “Lương Văn Dũng, tôi biết anh không cam tâm làm một tên đàn em, tôi trông cơ thể của vị đại ca mới kia bèn thấy khả năng cao anh ta là một con bệnh ốm yếu, làm gì được khỏe mạnh cường tráng như anh, trên đời này, kẻ mạnh mới là vua.”
Lương Văn Dũng cười gằn: “Cô Tô thực sự rất biết tính toán đấy, có điều cô đừng xem thường Hắc Ưng, anh ta có thể ngồi lên vị trí hiện giờ, cô thật sự nghĩ rằng anh ta không có chút bản lĩnh nào sao? Cô Tô có muốn thoát thân thì chi bằng đi lấy lòng Hắc Ưng trước đi.”
Lương Văn Dũng cố tình nhấn mạnh hai chữ “lấy lòng'', Tô Yên lập tức nổi giận quát: “Không biết liêm sỉ.”
Anh ta bật cười ha hả, sau đó lướt qua người Tô Yên.
Chuyện Lương Văn Dũng chọc tức Tô Yên nhanh chóng chuyền tới tai Hắc Ưng, Lương Văn Dũng vừa mới vào phòng thì đã bị người khác xách nách đưa đi.
Anh ta nghệt mặt ra rồi nổi giận quát: “Các người làm gì đấy, làm gì đấy?”
Những người lôi anh ta đi đều là đàn em thân cận của Hắc Ưng, bọn họ kéo anh ta ra sân huấn luyện, không nói không rằng ấn đầu anh ta vào bồn nước.
Lúc này, hầu hết người trong Vương Bài đều ra sân luyện tập, thế là bọn họ đều được chứng kiến cảnh tượng Lương Văn Dũng nhận sự trừng phạt này.
Lương Văn Dũng ra sức giãy dụa, chân tay đấm loạn xạ nhưng đều không có tác dụng, anh ta bị giữ chặt lại, không biết đã bị ấn đầu vào bồn nước lần thứ bao nhiêu rồi, lúc này anh ta cảm thấy mình không thể hít thở được, giống như sắp sửa chết tới nơi.
Cuối cùng Lương Văn Dũng không còn hơi sức đâu mà vùng vẫy nữa, anh ta được thả ra, nằm vật trên sân huấn luyện.
“Đại ca Hắc Ưng đã nói, sau này phải lễ phép kính trọng cô Tô một chút, nếu không thì cho mày uống vài ngụm nước như này là chuyện vô cùng đơn giản.”
Lương Văn Dũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, hóa ra lý do là bởi anh ta đắc tội với Tô Yên.
Trên sân huấn luyện cũng có người của Thiên Lang ngày xưa, dù gì Lương Văn Dũng cũng từng là nhân vật có tiếng, giờ lại như hổ xuống đồng bị chó nhà ức hiếp thế này, anh ta cảm thấy vô cùng mất mặt, giống như mình vừa bị tát cho mấy cái, hai má nóng như bốc lửa vừa nóng vừa cay.
Có tấm gương của Lương Văn Dũng, không một ai dám bắt nạt Tô Yên nữa.
Tô Yên cũng không biết chuyện Lương Văn Dũng bị trừng phạt, lúc cô ra ngoài đi dạo lại lờ mờ phát hiện ra có gì đó không đúng.
Còn chưa nghĩ ra được chuyện đó là gì thì đột nhiên cô đã bị ai đó vỗ vai.
Cô giật mình, ngoảnh đầu lại nhìn thấy người trước mặt thì lập tức tỏ ra nghi hoặc: “Anh...”