Vừa nghe tới núi Đào Hoa, Tô Yên lại thấy hơi nhụt chí.
Từ công ty qua tới đó mất gần bốn mươi cây số, đi và về là mất tầm khoảng ba, bốn tiếng rồi.
Đường lên núi lại gồ ghề, nói không chừng không kịp về trước lúc tan sở.
Nhưng mà này đang là trong giờ làm việc, Tô Yên cũng không nở từ chối.
Lưu Hạo nói: “Lái xe của công ty đi.”
“Được.” Tô Yên đáp: “Tôi sắp xếp một chút sẽ đi ngay.”
Tô Yên vào nhà vệ sinh xong, lúc này mới đi xuống chỗ bãi đậu xe.
Cô lo mình sẽ không trở về kịp trước lúc tan làm mới gọi điện thoại cho An Hinh trước: “Hinh Hinh, mình có chút chuyện phải lên núi một chuyến, buổi tối sớm cậu giúp mình tới nhà trẻ đón Tiểu Vũ nhé.”
“Tiểu Vũ? Là ai?” An Hinh vẫn còn chưa biết chuyện Tô Yên nhận nuôi Hạ Vũ Mặc.
“Khi nào về mình sẽ nói cụ thể với cậu sau, địa chỉ của nhà trẻ mình sẽ gửi vào điện thoại cậu, nhớ đi đón nha.” Tô Yên gửi địa chỉ xong xuôi, lúc này mới lái xe đi tới núi Đào Hoa.
Vừa lái xe ra khỏi công ty, sắc trời lúc nãy còn chói chang kia hiện tại đã phủ xám đen, xem ra là sắp đổ mưa rồi.
Tô Yên lái xe ra khỏi trung tâm thành phố, chạy thẳng về phía núi Đào Hoa.
Cũng không lâu sau đó, trời thật sự đã đổ mưa.
Càng lên núi thì trời mưa càng lớn, hơn nữa đường đi lại không dễ đi chút nào, có đoạn đường còn đang xây dở.
Đường núi lượn lờ hơi nước, tầm nhìn cũng bị hạn chế. Lúc này chỉ mới hai giờ chiều nhưng lại cứ như là sắp tối rồi vậy.
Tô Yên giảm tốc độ, lái xe rất chậm. Bánh xe trơn trượt mấy lần, lòng bàn tay của cô đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tô Yên lên tới đỉnh núi Đào Hoa thì đã sắp bốn giờ chiều rồi, trời vẫn còn đang mưa.
Tô Yên che dù, tay cầm bản thiết kế phác thảo đi tìm chỗ ở của thầy Viên.
Thầy Viên này là người thích thanh tịnh, không thích phố xá sầm uất. Ngược lại, ông ta rất thích ở những nơi yên tĩnh như trên núi thế này.
Trên núi này không có mấy hộ nhà, sau khi đi thăm dò, Tô Yên mới biết được chỗ của thầy Viên.
Cô dừng lại trước cửa một toà viện nhỏ, gõ cửa hỏi: “Có ai ở đây không?”
Hỏi xong, cô nghe được có tiếng bước chân đang đi gần tới cửa, sau đó cánh cửa được mở ra.
“Xin chào, tôi là người của tập đoàn Lục...”
Tô Yên nhìn thấy người đứng trước mặt mình, lập tức chuyển sang kinh ngạc: Lục Cận Phong, sao anh lại ở đây?”
“Đón khách.” Lục Cận Phong thoáng nhìn thấy Tô Yên đã ướt gần nửa người, ánh mắt lại trầm xuống nói: “Vào đi.”
“Ồ.” Mặc dù cảm thấy rất bất ngờ khi gặp người này ở đây, nhưng mà Tô Yên vẫn không có quên mục đích chính của mình.
“Đây là nhà thầy Viên đúng chứ?”
“Ừ.” Lục Cận Phong đi vào trong, đáp gọn.
Từ bên trong, có một ông cụ tầm sáu bảy chục tuổi, đầu tóc trắng xóa đi ra ngoài nói: “Tiểu Phong à, là ai tới vậy?”
Tiểu Phong?
Là đang gọi Lục Cận Phong đó ư?
Tô Yên nhìn về phía Lục Cận Phong, người này và thầy Viên có quen nhau sao?
Hình như đây không chỉ đơn thuần là có quen nhau, gọi tên Tiểu Phong thân mật như vậy, chứng tỏ mối quan hệ không hề bình thường.
Thầy Viên chống gậy, đôi mắt có hơi mơ hồ khẽ híp lại đánh giá Tô Yên, cười nói: “Tiểu Phong, đây là bạn gái cậu à? Thật là xinh đẹp, hai người thật sự rất xứng đôi.”
Hai người bên đây nhìn nhau, Lục Cận Phong cũng không có lên tiếng giải thích.
Tô Yên nói: “Thầy Viên, tôi là Tô Yên, là nhân viên của tập đoàn Lục thị. Tôi tới đây là để đưa bản thiết kế phác thảo cho thầy, tôi không phải là...”
“Trời lạnh rồi, mau vào trong phòng ngồi đi.” Thầy Viên hơi lãng tai, ngước nhìn lên bầu trời xong lại nói lảng sang chuyện khác: “Hôm nay trời mưa, e là không ngừng được đâu.”
Trận mưa này, không có dấu hiệu ngừng lại.
Thầy Viên nói với Lục Cận Phong: “Tiểu Phong, cậu dắt bạn gái cậu vào phòng nghỉ ngơi chút đi. Tôi sẽ đi làm cơm, tối nay hai người ở lại đây ăn cơm nhé.”
“Thầy Viên...” Tô Yên chưa nói hết, thầy Viên đã tới nhà bếp.
“Thầy Viên già rồi nên lãng tai, em không cần gọi đâu.” Lục Cận Phong nói: “Uống chút nước nóng đi.”
Lục Cận Phong rót một ly nước nóng đưa cho người kia.
Quần áo của Tô Yên đã ướt rồi, một cơn gió lạnh thổi tới bỗng khiến cô hắt hơi một cái.
Lục Cận Phong khẽ nhíu mày, cởi áo khoác trên người ra khoác thêm cho cô: “Cẩn thận kẻo bị cảm.”
“Cảm ơn.”
Đột nhiên nhận được sự quan tâm, Tô Yên bỗng cảm thấy như đang quay trở lại thời còn yêu đương mặn nồng lúc trước.
Bỗng, trong nhà bếp truyền tới một âm thanh vang dội.
Lục Cận Phong nhanh chóng chạy xuống bếp, Tô Yên cũng chạy theo.
Hóa ra là mắt thầy Viên nhìn không rõ, làm rớt đồ vật.
“Cụ Viên, ông nghỉ ngơi đi, để tôi làm.” Lục Cận Phong đỡ lấy người kia.
“Ông già rồi, không thể gắng sức đâu.”
Tô Yên nhìn thấy tóc thầy Viên trắng xóa, mắt lại mờ nhìn không rõ, cũng không tiện mang bản thiết kế phác thảo ra.
“Yên Yên, trông chừng ông ấy một chút.”
Bỗng bị gọi tên, Tô Yên lại thoáng kinh ngạc.
Đã lâu rồi Lục Cận Phong không có gọi cô là Yên Yên.
Tô Yên kịp thời phản ứng lại: “Ồ, được.”
Lục Cận Phong để Tô Yên chăm sóc cho thầy Viên, mình thì đi tới nhà bếp.
“Ngồi đi.” Thầy Viên đi tới trước mặt Tô Yên: “Bản thiết kế phác thảo khi nãy cô nói đó, đưa ra đây.”
“Thầy Viên, thầy... Có thể làm được không?” Tô Yên rất nghi ngờ, sợ là thầy Viên sẽ không nhìn rõ được bản thiết kế phác thảo.
Thầy Viên không vui: “Bỏ chữ cuối đi, tôi chưa có già đâu nha.”
Tô Yên cười ngượng, cô cảm thấy tai cũng thầy Viên rất thính, không giống như bị lãng tai chút nào.
Cô lấy bản thiết kế phác thảo ra, thầy Viên đeo kính lão ngó nhìn một chút: “Dữ liệu còn chưa chính xác, cô vào bếp giúp Tiểu Phong đi, bản thiết kế phác thảo này cứ giao cho tôi.”
Tô Yên cũng không dám nghi ngờ năng lực của thầy Viên nữa, bởi ông ta chỉ vừa nhìn đã phát hiện được vấn đề ở đâu rồi.
Tô Yên bị đuổi vào nhà bếp.
Nhà bếp này rất đơn sơ, cửi lửa bập bùng, đèn điện cũng không phải kiểu quá sáng.
Lục Cận Phong bận rộn ở trong bếp, rửa rau xong rồi thái.
“Tôi tới nhóm lửa nhé.”
“Ừ.” Lục Cận Phong đáp một tiếng, đưa bật lửa cho cô nói: “Được hay không đó?”
“Này có gì khó đâu.” Tô Yên nhận cái bật lửa, mặc dù chưa từng nhóm bếp lửa nhưng tạo ra lửa cũng đâu phải khó.
Nhưng sự thật chứng minh, Tô Yên thật sự làm không được. Cô loay hoay mất nửa buổi cũng không thể nào nhóm được lửa, củi cháy xong lại tắt, tắt xong lại được nhóm tiếp. Một luồng khói đặc xộc thẳng vào mặt khiến cô bị sặc, ho khan liên tục đến nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
“Khụ khụ!”
Tô Yên bị hun khói đến nhắm cả hai mắt, vừa đứng lên lại va vào lồng ngực của Lục Cận Phong.
Từ phía trên truyền xuống là một giọng điệu vô cùng cưng chiều.
“Khoe khoang!”
Tô Yên muốn phản bác, nhưng nhận ra là kỳ thật mình làm không được mới nói: “Vậy anh làm đi.”
Lục Cận Phong cầm lấy cái bật lửa, đầu tiên chọn một cây củi để nhóm lửa, rất nhanh sau đó đã nhóm được lửa rồi.
“Đơn giản vậy sao? Anh thường xuyên tới đây à? Anh với thầy Viên có quan hệ như thế nào?” Tô Yên bày ra vẻ mặt nghi ngờ cùng ngưỡng mộ.
“Đừng động đậy!” Lục Cận Phong nhìn Tô Yên chằm chằm, khẽ đưa tay lên mặt của cô.
“Sao thế?” Tô Yên không biết tại sao lúc tiếp xúc với người này ở cự ly gần thì tim mình lại đập rất nhanh.
Không biết lý do vì sao, cô cảm thấy Lục Cận Phong hôm nay đặc biệt đẹp. Nhìn sâu vào đôi mắt của anh, cô có thể nhìn thấy rõ được hình ảnh mình đang đỏ mặt phản chiếu bên trong, cả người lại bất giác nóng lên.
Lục Cận Phong đưa tay lau mặt cô, người ở đây lại kinh ngạc trợn tròn mắt, xúc cảm từ lòng bàn tay chạm vào da mặt khiến đầu óc cô thoáng trống rỗng.
“Mặt em bị lem rồi.” Lục Cận Phong nhẹ nhàng chùi vết bẩn trên mặt của Tô Yên.
Người kia đứng yên không dám động đậy: “Hết, hết chưa?”
Tô Yên nuốt một ngụm nước bọt. Vì đứng cách Lục Cận Phong quá gần, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh phả vào trên mặt, cũng nghe thấy tiếng hô hấp của anh.
Tay Lục Cận Phong đang chạm trên mặt Tô Yên, dáng vẻ xấu hổ của người kia nhất thời khiến anh quên mất đi chuyện đang làm. Đôi mắt lấp lánh của anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, vào cái mũi, rồi đến môi...
Trong lòng của Lục Cận Phong khẽ kích động, anh cúi người ngậm chặt lấy môi của người kia.
Cảm giác mềm mại trên môi khiến Tô Yên khiếp sợ quên mất chuyện phản ứng lại. Trong khoảnh khắc đó, có cảm giác giống như lửa ở gần rơm, vô cùng ám muội.
Hôn. Triền miên không dứt, hô hấp cũng càng lúc càng hỗn loạn...