Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 407: Chương 407: Lục Cận Phong và Tô Yên tranh cãi muốn ly hôn




Tiếng nổ mạnh ở vị trí trung tâm, đó chính là vị trí thuyền bị đốt của đám người Hùng Sư vừa nãy.

Không trung dựng lên một đám mây hình nấm, rồi nhanh chóng tản ra.

Người cũng đã được giải quyết hết, thì làm sao còn có tiếng nổ mạnh này?

Sắc mặt của Xa Thành Nghị hơi thay đổi một chút, thì thầm trong miệng: “Lục Cận Phong, tôi luôn cảm thấy có chuyện lớn không ổn rồi.”

Bời vì vụ nổ này chính là một trong các bẫy trên đảo.

Lục Cận Phong không ra lệnh thì sẽ không có người nào khởi động bẫy cả. Nhưng bây giờ thật sự đã kích hoạt nên bẫy mới nổ.

Tô Yên cũng quay trở lại, ánh mắt nhìn về nơi có tiếng nổ: “Sao lại thế này?”

Lục Cận Phong tự dẫn người tới thăm dò.

“Tôi cũng đi.” Xa Thành Nghị đi theo.

Tô Yên cũng sải bước đến ca nô: “Em cũng muốn đi.”

Đây là đi theo xem náo nhiệt à?

Lục Cận Phong chỉ dám nghĩ trong lòng như thế, chứ ngoài miệng nào dám nói như vậy.

“Ngồi vững vào.”

Lục Cận Phong khởi động ca nô, lái tới chỗ tiếng nổ mạnh phát ra.

Trên mặt biển, khắp nơi đều trôi nổi mảnh vỡ của thuyền, còn có rất nhiều mảnh vỡ khác đã chìm vào đáy biển.

“Tiểu Duy, Tiểu Duy.” Tô Yên gân cổ họng gọi, vừa nãy toàn bộ người của Hùng Sư đã bị giải quyết hết, nhưng lại không biết tung tích của Tô Duy ở đâu, đúng lúc này có một vụ nổ lớn khiến lòng cô vô cùng hoảng loạn.

Người của Ám Dạ lục soát trên mặt biển.

Đột nhiên có một người cao giọng gọi: “Đại ca, có phát hiện, phát hiện một cánh tay cụt.”

Cánh tay cụt kia đang ở trên thuyền nhỏ trôi nổi, đó chính là ca nô mà trước đó đám người Hùng Sư muốn dùng để chạy trốn.

Lúc đó, Tô Duy ở ngay trên này.

Ngay khi cánh tay kia được đưa tới, Tô Yên lại nhìn thấy ống tay áo không còn trọn vẹn của cánh tay kia, hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Cánh tay kia chính là của Tô Duy.

Sau khi cầm về, Xa Thành Nghị còn lấy máu của Tô Duy trước đó để xét nghiệm tại phòng thí nghiệm, khi xác định xong kết quả cuối cùng thì đó thật sự là cánh tay của Tô Duy.

Sau khi Tô Yên hôn mê được đưa trở về thì không mất bao lâu cô đã tỉnh lại, trong lúc hoảng hốt cô nghe được giọng Xa Thành Nghị nói: “Cánh tay cụt kia chắc chắn là của Tô Duy rồi, nhìn vụ nổ vừa nãy, chắc chắn người đã không còn, chỉ còn một cánh tay cụt sót lại vẫn xem như là may mắn, e là xác đã chìm vào đáy biển làm mồi cho cá mập rồi.”

Đầu Tô Yên lập tức trống rỗng.

Cô lại nghe Xa Thành Nghị hỏi: “Lục Cận Phong, đó là cậu âm thầm ra lệnh sao? Không có mệnh lệnh của cậu thì ai dám khởi động hệ thống phòng bị cuối cùng trên biển đâu, Tô Duy đến đảo này có động cơ không đơn giản, lại trộm mất bản đồ, người của Hùng Sư chắc chắn đưa cậu ta tới đây để tự biên tự diễn một màn bị bắt, con người này quá nguy hiểm, sợ là mục đích của cậu ta không chỉ muốn báo thù cho cha, cậu ra tay trước lấy thế chủ động cũng tốt.”

Đầu của Tô Yên lập tức như muốn nổ tung.

Lục Cận Phong ra tay với Tô Duy rồi?

Lục Cận Phong đang muốn mở miệng đã thấy Tô Yên đi ra ngoài với đôi chân trần.

“Yên Yên.”

Lục Cận Phong đau lòng, bước nhanh tới.

“Là anh sao?” Mắt Tô Yên đỏ lên, giọng run rẩy hỏi: “Là anh đã hại chết Tiểu Duy, Lục Cận Phong, anh nói cái gì mà không kịp, anh gạt em hết, từ lúc đầu anh đã cho người canh chừng ở trên biển rồi, nếu không làm sao đám người Hùng Sư bị giết sạch chứ, anh sớm biết USB của em là cầm về từ Tiểu Duy, anh biết tất cả mọi chuyện nên anh đã giết Tiểu Duy.”

Lục Cận Phong há miệng, đột nhiên cảm thấy yết hầu bị chặn lại như có cây gai đang đâm sâu vào nơi đó.

Logic thật chặt chẽ.

Anh có trăm cái miệng cũng không bào chữa được.

Hai mắt Lục Cận Phong hơi híp lại: “Em xem anh là người như vậy sao?”

“Vừa nãy anh Xa nói còn chưa rõ ràng sao? Trừ anh ra thì không có người nào có thể khởi động hệ thống phòng bị, anh lệnh nhiều người đi như vậy nhưng chỉ đưa đám người Hùng Sư về, rõ ràng Tiểu Duy cũng có đi theo nhưng tại sao không đưa thằng bé về? Vì anh không muốn đưa nó về, anh muốn mạng của nó.”

Xa Thành Nghị thấy hai người cãi vã cũng vội vàng khuyên giải: “Tô Yên, cô bình tĩnh đi, đừng có nổi nóng, lời vừa rồi của tôi cũng chỉ là đoán mò thôi, cô đừng có xem đó là thật, hai người các người mỗi người bớt một lời đi.”

Đột nhiên Lục Cận Phong cất cao giọng, anh quát: “Để cô ấy nói.”

Tô Yên sững sờ: “Lục Cận Phong, anh thế mà lại quát em.”

“Anh quát em thì làm sao, Tô Yên, anh thấy em bị anh chiều đến không biết trời cao đất dày rồi, em ỷ vào anh cái gì cũng chiều theo ý em nên mới muốn làm gì thì làm có phải không?” Lục Cận Phong là người làm chủ một gia đình, khí thế cũng hết sức áp bách: “Về phòng suy nghĩ lại đi, nếu như em vẫn nghĩ không thông thì chỉ cần một câu nói em muốn ly hôn, anh lập tức đồng ý làm theo lời em nói.”

“Này, người anh em, lời này cũng hơi quá...” Xa Thành Nghị vội vàng kéo Lục Cận Phong sang một bên, nhỏ giọng khuyên can: “Cậu đừng có vì giữ chút thể diện mà nói như vậy với Tô Yên, bớt tranh cãi lại một chút, hai cậu còn có bốn đứa con, chuyện này làm sao có thể chia rõ ràng được.”

“Sao không thể chia rõ ràng, bốn đứa đúng lúc một người hai đứa, ông đây sẽ không thiếu một xu nào phí nuôi nấng, sẽ giữ thân trong sạch để tiết kiệm tiền, nếu muốn, cứ đi ra khỏi nhà, ông đây chán ngấy cái kiểu giận dỗi này rồi.”1

Từng chữ đều vô cùng ngang ngược, lấy ra giọng điệu của một người đàn ông chân chính.

Lục Cận Phong đi tới trước mặt Tô Yên, hỏi: “Em có muốn ly hôn không?”

Hai mắt Tô Yên đỏ lên, gật đầu: “Có!”

Xa Thành Nghị giật mình: “Hai người thật sự làm thế sao?”

Tô Yên nghiêng đầu, do đang tức giận nên giọng cũng rất lớn: “Anh ta quát tôi, đương nhiên đó là sự thật.”

Vừa dứt lời, Bạch Phi Minh và Vạn Nhất trở lại, phía sau còn có Lâu Doanh đã ướt sũng.

Trên người Lâu Doanh khoác áo khoác của Vạn Nhất, vừa đi vừa hắt xì.

“Lâu Doanh.”

Tô Yên nhìn thấy Lâu Doanh, chạy chậm đến bên cạnh: “Em có bị thương ở đâu không?”

“Không có sao, chỉ là không biết đám người kia đã châm cái gì làm em hôn mê, lúc em tỉnh lại là ở giữa biển, đám khốn kiếp kia không giết chết em, nhưng suýt chút nữa đã dìm em chết đuối, may mà mạng em lớn mới bơi lên được.”

Lâu Doanh xoa xoa cổ mình, còn chửi mẹ kiếp.

Chuyện trải qua thực tế như vậy.

Lục Cận Phong cho người mai phục chặn đường mấy người Ngô Sở Long, dưới sự hoảng hốt, Ngô Sở Long đã vứt Lâu Doanh vào biển.

Đương nhiên, ngoại trừ Ngô Sở Long, thì những người còn lại đều bị bắt về toàn bộ.

Nhưng tên Ngô Sở Long may mắn thoát được, đúng lúc gặp cá mập bơi tới, mùi máu tanh trên người đã thu hút lũ cá mập đến.

Người Lục Cận Phong cho mai phục ở đó vội vàng vớt Lâu Doanh đưa đi, còn Ngô Sở Long ra sao cũng không quan tâm.

Dù không bị chết đuối cũng làm mồi cho cá mập.

“Em không có chuyện gì là tốt rồi.” Tô Yên nói xong nhìn về phía Vạn Nhất: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc thuyền, ngay bây giờ.”

“Chị dâu lớn, trễ như thế rồi cô còn cần thuyền làm cái gì?”

“Về thành phố.” Tô Yên lạnh lùng liếc Lục Cận Phong: “Sau này tôi không còn là chị dâu lớn của các người, ngay vừa nãy ở đây, tôi với Lục Cận Phong đã nói ly hôn rồi.”

“Ly hôn?”

Lời nói này làm ba người sốc nặng.

Vạn Nhất không tin, cười nói: “Chị dâu lớn à, cô đùa gì thế, lúc nãy hai người còn ôm, hôn nhau với nụ hôn ướt át, lãng mạn kiểu Pháp mà, ly gì mà hôn chứ.”

Lâu Doanh xoa xoa trán Tô Yên: “Không có bị sốt, chị, em vừa mới từ biển về, đầu óc bị nước vào cũng thôi đi, nhưng chị lại nói mơ sảng cái gì vậy, lẽ nào hai vợ chồng các người tình thú đến thế à?”

Vẻ mặt Lâu Doanh cười xấu xa.

Biểu hiện của Tô Yên lại rất nghiêm túc: “Tiểu Duy chết rồi, chết trong bẫy của Lục Cận Phong bố trí.”

Lời này như sấm sét ngang tai.

Lâu Doanh khó tin hỏi: “Chị, chị đang nói đùa em à?”

Dù nói thế nào đi nữa Tô Duy cũng là em trai ruột thịt của mình, nếu người thật sự chết rồi thì làm sao Lâu Doanh lại không cảm giác được gì.

Lục Cận Phong lạnh lùng nói: “Tô Yên, em muốn đi thì đi đi, ông đây không phải không có em thì không cưới được phụ nữ khác, đúng đấy, Tô Duy là anh ra lệnh hại chết đấy, em thoải mái chưa, muốn đi thì đi hết cho tôi, cút khỏi đảo, nhanh chạy về thành phố đi.”

Mùi thuốc súng dày đặc, tràn ngập trong không khí.

Mấy người ở đây đều ngây người tại chỗ.

Hai người yêu đương lúc nào cũng rãi cơm chó, từ trước đến giờ Lục Cận Phong chưa bao giờ nói câu nào nặng lời với Tô Yên, mà hôm nay lại dùng chất giọng đó nói chuyện với Tô Yên.

Không phải chán sống, thì tình cảm thật sự đã xảy ra vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.