Tô Yên bước vào phòng vệ sinh, cô cố ý ở trong đó một lúc lâu, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Lâu Doanh và Vạn Nhất đều bị bắt, những người này lại che giấu không cho Lục Cận Phong biết được, vậy để không không đắc tội với Ám Dạ thì chúng sẽ bí mật giết hai người họ.
Từ cuộc nói chuyện giữa hai người con trai của Nika vừa rồi, có thể thấy người tên Lưu Xương Hạo muốn bắt Lâu Doanh, còn Vạn Nhất là một “thu hoạch bất ngờ.”
Tô Yên rửa tay, điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó đi ra ngoài.
Cô gặp lại hai người con trai của Nika ở hành lang.
Tô Yên cười gật đầu với hai người, sau đó đi về phía sảnh tiệc mừng thọ.
Hai người kia cũng đi đến sảnh lớn, Tô Yên đi tới bên người Lục Cận Phong, hai người kia đi đến bên cạnh Nika, Tô Yên không thể nói ra chuyện Vạn Nhất và Lâu Doanh bị bắt.
Tô Yên chỉ có thể tiếp tục giả vờ như không biết, dù trong lòng lo lắng như thế nào thì ngoài mặt vẫn không thay đổi.
Lục Cận Phong nắm tay Tô Yên, anh nhẹ nhàng hỏi: “Sao tay em lạnh vậy?”
“Có chút khó chịu, nhưng không sao.” Tô Yên rất ân cần nói: “Ông xã nói chuyện với ngài Nika đi, em ở bên cạnh anh là được rồi.”
Dù có Nika ở đây nhưng quan trọng vẫn là vợ mình.
“Ngài Nika, vợ tôi không được khỏe. Tôi đưa cô ấy về khách sạn trước.” Lục Cận Phong nói xong thì định đưa Tô Yên đi.
Nika đứng dậy: “Người anh em, bà Lục không được khỏe. Vậy thì đưa bà Lục lên lầu nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ tìm bác sĩ riêng khám cho bà Lục.”
Lục Cận Phong vô cùng không muốn để Tô Yên ở lại đây, anh còn chưa kịp nói thì Tô Yên đã cười nói: “Ông xã, em thật sự không thoải mái, hay là không nghe lời ngài Nika dẫn em lên lầu nghỉ ngơi.”
Bà xã đã lên tiếng, Lục Cận Phong không biết nói gì nữa, anh chỉ nói với Nika: “Vậy thì làm phiền ngài rồi.”
Lúc này con trai cả của Nika là Lehman đi tới, Nika dặn dò: “Lehman, đưa ngài Lục và bà Lục vào phòng khách nghỉ ngơi.”
“Vâng, thưa cha.”
Lục Cận Phong và Tô Yên trở lại phòng khách, khi Lehman rời đi, Tô Yên khóa cửa lại.
“Yên Yên, em đã đỡ hơn chưa? Sao không nằm trên giường nghỉ ngơi đi?” Lục Cận Phong sớm đã nhìn ra Tô Yên có gì đó không đúng, nhưng anh cũng không hỏi, bởi vì đây là địa bàn của Nika. Có thể có máy quay và máy nghe lén được lắp đặt trong phòng này.
Cẩn thận vẫn hơn.
“Vẫn rất không thoải mái.” Tô Yên nằm ở trên giường, hai người nhìn nhau trao đổi bằng mắt, ra hiệu ngầm là Tô Yên đã sớm hiểu được, còn cố ý nói: “Ông xã à, em rất khó chịu, trong lòng rất hoảng hốt. Nếu anh không tin thì sờ một cái xem xem.”
“Tiểu yêu tinh, trở về giường trước đi.” Lục Cận Phong đã lâu không ăn thịt, Tô Yên dụ dỗ như thế thì anh phải làm sao đây?
Trong lúc hai người nói chuyện, Lục Cận Phong cũng đang tìm kiếm máy nghe lén trong phòng.
Quả nhiên, anh thực sự tìm thấy một máy nghe lén dưới gầm giường.
Hai người nhìn nhau, Tô Yên nằm ở trên giường, Lục Cận Phong nhìn thấy trên tủ đầu giường có nước, anh lập tức ra hiệu cho Tô Yên viết ra những gì muốn nói.
Tô Yên gật đầu, cô nhúng ngón tay vào nước trên tủ đầu giường viết: ‘Lâu Doanh và Vạn Nhất đã bị bắt.’
Vết nước sẽ khô lại mà không để lại dấu vết.
Biết được hai người bị bắt, Lục Cận Phong hơi nhíu mày, nếu bọn họ thật sự bị bắt và rơi vào tay Nika thì chuyện này không thể coi thường được.
Lưu Xương Hạo là người của Nika.
Lục Cận Phong biết nhất định Nika đang nghe trộm cuộc nói chuyện giữa hai người, anh ra hiệu cho Tô Yên hét lớn, đồng thời lắc lắc giường để phát ra âm thanh kẹt kẹt.
Đương nhiên Tô Yên biết Lục Cận Phong đang làm cái gì cho nên hết lần này tới lần khác đỏ mặt kêu mấy tiếng.
Lục Cận Phong vừa đung đưa cái giường, vừa dùng nước viết ra: ‘Có biết bọn họ đang bị giam ở đâu không?’
Hai người chỉ có thể giao tiếp bằng cách này.
Tô Yên lắc đầu tỏ ý không biết, sau đó cô viết: ‘Mục đích của họ là bắt Lâu Doanh, lẽ nào chuyện này có liên quan đến Lệ Quốc Minh?’
Viết xong, Tô Yên phối hợp với Lục Cận Phong kêu lên vài tiếng, cô tức giận nói: “Ông xã, anh thật là xấu.”
Lục Cận Phong: “...”
Giọng bà xã hấp dẫn quá.
Lục Cận Phong nghi ngờ rằng Tô Yên cố ý làm điều đó.
Nếu không phải ở trong địa bàn của người khác thì anh nhất định sẽ xử Tô Yên ngay tại chỗ.
Phòng kế bên.
Nika và mấy người con trai nghe thấy tiếng ồn từ máy nghe lén trong phòng, bọn họ đều là những người lớn tuổi nên cảm thấy có hơi xấu hổ.
Lehman nói: “Anh thấy mọi người đa nghi quá rồi, bà Lục này là một người đẹp thanh tú. Cho dù có nghe thấy thì cũng không biết chúng ta đang nói cái gì.”
Ông ba là người đã nói về việc Lâu Doanh và Vạn Nhất bị bắt trước đó.
Nika cũng đồng ý và hỏi: “Lưu Xương Hạo giữ hai người đó ở đâu?”
“Dưới hầm.”
“Lưu Xương Hạo này, kêu anh ta bắt một phụ nữ, sao lại gây ra nhiều phiền phức như vậy, sớm muộn gì Lục Cận Phong cũng sẽ biết Vạn Nhất ở trong tay chúng ta, quan hệ hiện giờ của gia tộc chúng ta và Ám Dạ đang căng thẳng, lúc này trở mặt thì thật sự không dễ dàng.” Nika lo lắng nói.
“Cha, con đã hỏi Lưu Xương Hạo, lúc đó không có ai khác ở đó. Chỉ cần chúng ta không nói và không có bằng chứng, thì ai biết được là chúng ta làm.”
Lehman cũng nói: “Cha, hãy nghĩ cách giữ Lục Cận Phong ở lại thêm vài ngày, để Lưu Xương Hạo có đủ thời gian tiêu hủy cái xác.”
Nika trầm tư một lát: “Đã giải quyết Lệ Quốc Minh rồi sao?”
“Tên chó già đó đã khiến con tìm người ném ông ta ngoài rồi. Ông ta không biết điều, còn muốn mặc cả với chúng ta.” Lehman tức giận nói: “Ông già đó đã xúi giục con trai ông ta dụ dỗ con gái của con. Thật là muốn tự tìm cái chết.”
Lần này Lệ Quốc Minh thực sự đã tính toán sai, ông ta nào biết có máy nghe lén trong phòng khách, những lời ông ta xúi giục Tô Duy đều bị Lehman nghe thấy hết.
Hai người trực tiếp bị ném ra ngoài, thảm hại không chịu nổi.
Hai giờ sau.
Lục Cận Phong và Tô Yên mới ra khỏi phòng khách, Nika không thể không khâm phục sức chiến đấu của Lục Cận Phong, phải mất hai tiếng đồng hồ mới xong.
Người trẻ tuổi có thể lực tốt thật.
Còn ông ta đã hơn sáu mươi tuổi, không thể chơi gì nữa.
“Bà Lục đã khá hơn chưa?” Nika giả vờ quan tâm.
Tô Yên vuốt trán: “Vẫn còn có chút không thoải mái, có thể là do thời tiết.”
“Ở thêm vài ngày nữa là sẽ quen thôi.” Nika hào hứng nói: “Tôi đã chuẩn bị phòng riêng cho hai người ở đây thêm vài ngày.”
Ngay lập tức Lục Cận Phong và Tô Yên đưa mắt nhìn nhau, đây là muốn níu kéo họ ở lại.
Đúng lúc này, Hạ Vũ vội vàng đi tới: “Đại ca, không ổn rồi, lô hàng chúng ta vừa gửi lúc sáng tự nhiên bốc cháy.”
Khuôn mặt của Lục Cận Phong trầm xuống, anh nói với Nika: “Ngài Nika, tôi có việc, xin phép đi trước.”
Mặc kệ Nika nói gì đi nữa, Lục Cận Phong dắt Tô Yên rời đi, không ai dám ngăn cản.
Ra khỏi sảnh tiệc mừng thọ, Lục Cận Phong lạnh lùng chỉ thị: “Hạ Vũ, trong vòng mười phút, hãy tìm tung tích của Vạn Nhất và Lâu Doanh.”
“Không phải bọn họ đang ở khách sạn sao?” Hạ Vũ ngẩn ra.
“Họ đã bị Lưu Xương Hạo bắt đi rồi.”
“Tại sao bọn họ lại rơi vào tay Lưu Xương Hạo? Cô Lâu đánh nhau rất giỏi...”
Lục Cận Phong thở dài: “Có Vạn Nhất cản trở, cậu nghĩ kết quả sẽ như thế nào?”
Kết quả là cả hai người đều bị nhốt trong lồng sắt.
Hầm tối trong thị trấn nhỏ.
Trong chiếc lồng sắt khổng lồ, Lâu Doanh vẫn hôn mê nằm trong ngực của Vạn Nhất.
Vạn Nhất tự trách bản thân: “Mẫu dạ xoa, ngàn vạn lần cô cũng đừng có chuyện gì đó, cô mà xảy ra chuyện gì thì tôi...”
Đột nhiên, Lâu Doanh mở to hai mắt bừng tỉnh rồi ngồi thẳng dậy.
Vạn Nhất lập tức khoa trương hét lên một tiếng: “Mẹ ơi, người chết sống dậy.”