Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 262: Chương 262: Phụ nữ đừng bao giờ từ bỏ chính mình




Ban nãy Tô Yên còn muốn khen ngợi Tô Vân cuối cùng cũng không tới làm phiền cô nữa, tìm được đối thủ khác rồi, nhưng chẳng mấy chốc, lại tới làm kiếm chuyện với cô.

Tô Vân vác theo bụng bầu, lực của tay rất mạnh, túm lấy Tô Yên, không buông tay.

Đúng lúc bọn họ đang đứng ở bên cạnh cầu thang, đây là tầng 3, cầu thang dạng xoắn, ba tầng lầu là rất cao, nếu ngã xuống, không chết cũng tàn tật.

“Tô Vân, cô đang lấy oán trả ơn tôi sao, mới đưa cô ra được mấy ngày, mà cô đã muốn kéo tôi chết theo sao.”

Trong lòng Tô Vân cũng rất sợ, cô ta không muốn bị ngồi tù một lần nữa, nhưng cô ta làm sao có thể chịu đựng được khi thấy Sở Hướng Nam lấy người khác chứ.

“Tô Yên, tôi xin lỗi, tôi cũng không còn cách nào khác, chị giúp tôi lần này đi, ngăn cản anh ấy kết hôn với người khác, con tôi sắp chào đời rồi, không thể không có cha được.” Tô Vân bật khóc nức nở, âm thanh nghe rất chua xót.

Cô ta cũng từng là một cô chủ giàu khó cao quý, thu hút mọi ánh nhìn của mọi người, được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ, bị bắt vô tù, cuộc đời dính một vết nhơ không thể rửa, bụng mang dạ chửa bị người ta vứt bỏ, cả một đời người như rơi xuống vực thẳm.

Tiếng động ở bên này khiến tất cả mọi người ở trong đại sảnh chú ý, Lục Cận Phong nghe Tô Yên xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy Tô Yên và Tô Vân đứng ở bên cạnh cầu thang, lan can chỉ cao nửa mét, rất dễ rơi xuống, tim Lục Cận Phong như thắt lại, lớn tiếng quát: “Tô Vân, thả người ta.”

Tô Yên âm thầm lắc đầu với Lục Cận Phong, ra hiệu cho anh đừng đi qua.

Ông cụ Lục cùng Hạ Phi và Tiểu Vũ cũng vội vàng đi tới.

“Mẹ.”

“Mẹ.”

Hạ Phi và Tiểu Vũ đều rất sợ, bọn họ sợ Tô Yên sẽ rơi xuống dưới.

“Tôi không muốn làm tổn thương Tô Yên, tôi chỉ muốn ngăn cản Sở Hướng Nam kết hôn với Vạn Linh San thôi.” Tô Vân khóc lóc nói: “Sở Hướng Nam, anh không thể nhẫn tâm tuyệt tình như vậy được, dù thế nào thì chúng ta đã là vợ chồng, em tự thấy bản thân mình, một lòng một dạ với anh, không có chút dối trá.”

Cô dâu cũng nghe thấy tiếng động, bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi, lời tố cáo này của Tô Vân, trực tiếp biến Sở Hướng Nam thành một tên cặn bã, bỏ rơi vợ con, vì tương lai của bản thân, đi kết hôn với cô chủ của tập đoàn Vạn Thị.

Sở Hướng Nam cảm thấy rất xấu hổ, không nén được tức giận, Vạn Linh San cũng rất tức giận.

Vạn Linh San xách váy cưới lên, không chịu thua nói: “Tôi và Hướng Nam là thật lòng yêu nhau, cô và Hướng Nam đã là quá khứ rồi, rốt cuộc là cô có biết xấu hổ không vậy, dám chạy tới đây làm loạn.”

Bị Vạn Linh San kích thích, cảm xúc của Tô Vân càng thêm kích động nói: “Là cô cướp chồng của tôi, nhìn cái bụng của cô đi, rồi lại nhìn bụng tôi này, cô dám nói hai người không qua lại với nhau từ trước rồi không? Cô mới là đồ không biết xấu hổ.”

Bụng của Vạn Linh San rất nổi bật, ít nhất cũng gần bốn tháng rồi, nếu như không phải qua lại với nhau từ trước, thì sẽ không nhanh như vậy.

Các vị khách mời cũng đang bàn tán rất sôi nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có một âm thanh loáng thoáng đang chửi rủa đồ đàn ông cặn bã.

Sở Hướng Nam cũng không dám nhìn mọi người xung quanh nữa, cúi đầu, xấu hổ không dám lên tiếng.

Hai người phụ nữ đang tức giận cãi nhau vì anh ta, với tư cách là nam chính, trái lại thì anh ta không dám nói một tiếng nào.

Vợ chồng Vạn Thị rất thất vọng, liên tục lắc đầu.

Bảo vệ người vợ của mình, bảo vệ người phụ nữ của chính mình, đó là trách nhiệm cơ bản nhất của một người đàn ông.

Vạn Linh San tức giận, nắm tay Sở Hướng Nam: “Hướng Nam tổ chức cho tôi một lễ cưới hoành tráng, còn cô thì sao, chỉ là đồ chơi qua đường thôi, không nhất thiết phải gả cho Hướng Nam, rốt cuộc trong lòng Hướng Nam yêu ai, nhìn một cái chẳng phải là biết rồi sao.”

“Cô buông tay ra.” Tô Vân nhìn hai người tay nắm tay, không chịu được sự kích thích này, trực tiếp thả Tô Yên ra, chỉ vào Vạn Linh San, rồi đi tới kéo Vạn Linh San ra, muốn tách hai người ta: “Tôi không cho phép hai người ở bên nhau, không cho phép hai người kết hôn.”

Tô Yên an toàn rồi, Lục Cận Phong vội vàng bước đi qua, bảo vệ cô: “Có bị thương không?”

“Không có.” Tô Yên không hề hoảng sợ, cô nghĩ rằng Tô Vân chỉ là đang giả vờ bắt cô làm con tin.

Tô Vân và Vạn Linh San đánh nhau rồi, cả hai đang giật tóc nhau, cũng ăn ý không tấn công vào bụng của đối phương, dùng đầu của mình để đánh đối phương, có hơi giống hai con trâu đang húc nhau.

Vợ chồng Vạn Thị không thể đứng yên xem được nữa, đúng là đánh nhau như mấy người phụ nữ đanh đá, không có chút phép tắc nào.

“Mau gọi bảo vệ tới ngăn hai người đó lại đi, thật là chẳng ra làm sao cả.”

Lực tấn công của hai người không hề yếu, đợi sau khi bảo vệ tới tách hai người họ ra, thì trên mặt của hai người đã toàn là vết thương rồi.

Chiếc váy cưới mấy trăm vạn trên người Vạn Linh San cũng bị xé tơi tả.

Hai người thở hồng hộc, sau khi tách nhau ra, vẫn còn đang chửi nhau.

Tô Vân: “Cô là đồ không biết xấu hổ, loại hồ ly cướp chồng của người khác.”

Vạn Linh San: “Cô mới là đồ không biết xấu hổ, Hướng Nam không cần cô nữa rồi, cô còn mặt dày mà tìm tới đây, cô đúng là làm mất hết thể diện của phụ nữ rồi.”

Hai người, người tám lạng người nửa cân.

Sở Hướng Nam kéo Vạn Linh San lại: “Bỏ đi, giờ lành sắp tới rồi, đừng tranh chấp với loại phụ nữ kém hiểu biết vậy nữa, đi thay quần áo trước đi.”

Nếu cứ tiếp tục gây náo loạn như vậy, sẽ rất xấu hổ cho cả hai bên.

Nhà họ Vạn và nhà họ Sở cũng lần lượt tiếp đón các vị khách của nhà mình đến hội trường.

Tô Vân bị bảo vệ ngăn lại, chỉ có thể đứng tại chỗ chửi rủa vài câu, cũng không còn cách nào khác, không thể ngăn cản cái đám cưới này.

Cứ chửi liên tục như vậy, Tô Vân ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.

“Sở Hướng Nam, anh đúng là đồ vong ân bội nghĩa, anh tuyệt đối sẽ chết không toàn thây.”

Dù có yêu đến mấy, thì lúc cực kỳ giận dữ, cũng khó tránh khỏi sẽ nói những lời lẽ cay độc.

Tô Yên thở dài, đột nhiên cảm thấy Tô Vân cũng có chút đáng thương, đây không phải là rất đúng với câu nói, những người đáng thương ắt cũng có điều đáng hận sao.

Vạn Linh San rời đi, Tô Vân chỉ tay về phía Tô Yên: “Chị đang rất vui đúng không, thấy tôi bị người ta bỏ rơi, trong lòng chị đang rất đắc ý đúng không, chị cũng đâu khá hơn là bao, tôi kéo cô muốn nhảy lầu như vậy mà Hướng Nam đâu để tâm đến chị, nghĩa là anh ấy cũng không yêu chị.”

Tô Yên: “…”

Trong đầu của loại người này toàn bã đậu hay sao vậy?

Logic gì đây?

Tô Yên bật cười trước suy nghĩ của Tô Vân: “Cô đúng là ngồi tù đến ngốc luôn rồi, tôi đã kết hôn với Lục Cận Phong rồi, tôi còn cần tên cặn bã Sở Hướng Nam đó quan tâm đến tôi sao? Làm ơn đi, cô yêu thích anh ta, cũng đâu có nghĩa là anh ta thật sự là một chiếc bánh ngon đâu.”

Cái chỉ số IQ này, đúng là làm rung động lòng người.

Tô Vân trừng mắt nhìn Tô Yên, bởi vì Lục Cận Phong ở bên cạnh, nên cô ta không dám nói ra.

Tô Yên nói: “Tô Vân, nhìn dáng vẻ hiện tại của cô xem, nếu tôi là đàn ông, cũng chẳng nuốt nổi, không phải là Sở Hướng Nam bỏ rơi cô, mà là cô đang từ bỏ chính mình, nếu tôi là cô, tôi sẽ chăm sóc cho bản thân hơn, tắm rửa sạch sẽ, trang điểm lộng lẫy, giống như một nữ hoàng kiêu ngạo sống một cuộc sống cao sang, tìm một người tốt hơn Sở Hướng Nam gấp trăm lần, sau đó vả vào mặt anh ta, khiến anh ta cảm thấy hối hận.”

Tô Vân kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Lục Cận Phong: “Vậy nên chị mới tìm cậu cả Lục sao?”

Tô Yên nắm lấy Lục Cận Phong nói: “Sở Hướng Nam vốn dĩ đã không cùng đẳng cấp với chồng tôi, đừng có lấy tôi với chồng tôi ra so sách một cách tầm thường như vậy, dễ hạ thấp đẳng cấp của chồng tôi lắm.”

Câu này khiến cho ai đó cảm thấy rất sung sướng.

Khóe miệng Lục Cận Phong nhếch lên: “Yên Yên, mắt nhìn của em tốt đấy.”

“Đi thôi.” Tô Yên kéo Lục Cận Phong đi, định đi vào hội trường.

“A, sắp sinh rồi, sắp sinh rồi.”

Tô Vân hét lên, trên mặt đất một vũng nước tràn ra.

Nước ối bị vỡ rồi.

Hôm nay Sở Hướng Nam thật sự là song hỷ lâm môn luôn, vừa cưới được vợ mới, vừa được thêm thằng con trai chào đời.

“Tô Yên, giúp tôi với, tôi sắp sinh rồi.” Tô Vân hoảng sợ, đây là lần đầu tiên sinh con, không có kinh nghiệm, nhìn thấy nước ối vỡ rồi, nên rất hoảng sợ.

Tô Yên cũng không thể không giúp, nói với Lục Cận Phong: “Giúp em đưa cô ta tới bệnh viện.”

Lục Cận Phong sẽ không bao giờ ôm người phụ nữ nào khác ngoài Tô Yên, gọi cuộc điện thoại, chưa đến một phút sau, Hạ Vũ và Hạ Huy xuất hiện: “Đại ca, có chuyện gì vậy?”

Lục Cận Phong liếc nhìn Tô Vân: “Đưa người này tới bệnh viện.”

Hạ Vũ và Hạ Huy cũng có chút ghét bỏ, nhưng việc đại ca phân phó, bọn họ chỉ có thể đưa người đến bệnh viện.

Tô Vân bị bế mang đi, thế giới đột nhiên yên tĩnh trở lại rồi.

Đám cưới diễn ra như thường lệ.

Gần đến giờ lành, Tô Yên đang nói chuyện cùng An Hinh, thì một bàn tay đột nhiên đặt trên vai cô.

Tô Yên quay đầu lại nhìn, trên mặt lộ rõ sự ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.