Lâu Doanh lần lượt hạ đo ván từng tên đàn em của Tần Nhã Hân, đồng thời quăng bọn họ xuống hồ nước, nhìn chẳng khác nào đám vịt đang đập cánh loạn xạ dưới đó.
Bốn tên vây quanh Hạ Phi thấy thế cũng định bụng tháo chạy.
Lâu Doanh lạnh lùng nhếch mép: “Muốn chạy ư? Xuống nước hết cho bà đây!”
Cô gái này là sao vậy?
Sao lại có người con gái dũng mãnh như vậy cơ chứ!
Hai tay Lâu Doanh xách hai tên, dùng lực một chút đã có thể đẩy hai tên đó ngã xuống hồ nước.
Hồ nước không sâu cũng không cạn, rộng khoảng một mét năm một mét sáu gì đó, vừa đủ ngập đến cổ đám côn đồ này.
Động tĩnh trước thôn chẳng mấy chốc là kinh động tới người dân đang ở sau núi.
Lục Minh Khánh không nhìn thấy hai đứa cháu của mình đâu nữa bèn lập tức cùng ban tổ chức chương trình ở về thôn tìm.
Khoảng mấy chục người hùng hổ đi tới.
Lúc này, Tần Nhã Hân mới loạng choạng bò vào trong một chiếc xe, tài xế mặc quần thu đông đỏ ban nãy thấy thế cũng vội vàng lên xe.
“Mau, lái xe đi.” Tần Nhã Hân vội hét lên.
Lâu Doanh thấy Tần Nhã Hân định bỏ chạy, cô bèn hét lên với người trong thôn: “Bọn họ là quân bắt cóc, mau bắt họ lại.”
Vừa nghe thấy có kẻ bắt cóc tới làng mình, người dân trong thôn vô cùng kích động, lập tức đóng cửa thôn ngăn người, Lục Minh Khánh cũng sững người mất một lúc rồi nhanh chóng xông tới chặn chiếc xe định rời khỏi thôn, đồng thời hô to: “Mọi người mau tới giúp một tay.”
Tổ chương trình lập tức chạy tới, chặn kín đường đi, còn có cả người dân cầm cuốc ra đạp cửa xe.
Tài xế phát hoảng: “Cô chủ ơi, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Cứ đạp ga phóng ra khỏi đây đi.” Tần Nhã Hân cũng sốt ruột: “Nếu bọn họ không sợ chết thì cứ mặc xác cho họ đứng đấy.”
Tài xế cũng không nghĩ được nhiều nữa, anh ta thẳng chân đạp ga, lái xe ra khỏi thôn.
Lục Minh Khánh vội kêu lên: “Mọi người mau tránh ra.”
Mọi người đồng loại giãn ra, cũng không thể lấy tính mạng ra chơi đùa được.
Chiếc xe cứ thế phóng thẳng, Tần Nhã Hân quay lại nhìn người dân trong thôn và đám người Lâu Doanh trên bờ ruộng, sau đó nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận.
Món nợ này, cô ta nhất định sẽ đòi lại.
Khắp mặt Tần Nhã Hân toàn là bùn đất, chỉ còn chừa mỗi hai con mắt, chỗ sẹo lồi lõm trên gương mặt cũng bị bùn lấp mất, cả người cô ta toàn bùn là bùn.
Cả đời này cô ta chưa bao giờ phải chịu sự tủi hổ như vậy.
Chiếc xe đã khuất dạng, Lâu Doanh cũng không đuổi theo nữa, giờ có đuổi cũng không đuổi kịp.
Cô ấy nói với Lục Minh Khánh: “Anh đẹp trai này, phiền anh báo cảnh sát giúp tôi, nói với họ rằng đám người kia là bắt cóc.”
Lâu Doanh không thể nói bọn kia là người của Địa Sát, sợ sẽ làm mọi người hoảng sợ nên mới nói dối là bắt cóc.
Lúc Tô Yên sinh con hồi trước, Lục Minh Khánh đã từng gặp Lâu Doanh, khi đó anh ta chỉ liếc qua cô một chút, quả thực là một cô gái xinh đẹp, nhưng anh ta lại không chú ý mấy.
Còn Lâu Doanh lúc này lại khoái chí rung chân, tay cầm gậy trúc, thỉnh thoảng lại vụt vào bọn bắt cóc toan bò lên bờ, vô cùng tự đắc sung sướng, bộ dạng cô ấy trông chẳng khác nào đang câu cá.
Lâu Doanh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, đeo thắt lưng da màu đen để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, mặc một chiếc quần jean màu xanh nhạt vừa vặn, đi đôi bốt đen thời thượng, buộc tóc đuôi ngựa, một làn gió thổi ngang qua khiến những sợi tóc bay phiêu lãng trong gió. Hình ảnh này của cô ấy, vừa ngầu vừa xinh đẹp.
Mọi thứ như đóng băng, cảnh tượng vô cùng động lòng người, Lục Minh Khánh nhìn Lâu Doanh, nhất thời ngẩn cả người ra.
Mà đâu chỉ có mình anh ta ngẩn người, không ít người trong tổ chương trình cũng đứng hình tại chỗ.
Một cô gái ngầu lòi như vậy, trên đời này thật hiếm có.
Lục Minh Khánh tỉnh táo lại: “Những người này đều do một mình cô giải quyết sao?”
Lâu Doanh nhìn bọn người ở dưới nước bằng con mắt khinh bỉ, nói: “Đúng vậy, chẳng khác nào một đĩa thức ăn hổ lốn.”
Lục Minh Khánh nuốt nước bọt, cảm thán trong lòng cô gái này thật dũng mãnh.
Bảy người đàn ông to con mà không đấu lại một Lâu Doanh.
Lục Minh Khánh đã gọi điện báo cảnh sát, sau đó vội vàng chạy tới hỏi thăm hai đứa cháu trai của mình: “Hai đứa không sao chứ?”
Lục Minh Khánh vẫn còn hơi hơi khiếp đảm, lần này mà để xảy ra chuyện thì anh ta có chết ngàn vạn lần cũng không hết tội.
Anh ta nhớ tới cuộc điện thoại mà Tô Yên gọi đến hôm trước, cho nên chuyện này chỉ đành trách anh ta, do anh ta không trông nom hai đứa nhỏ cẩn thận.
“Không sao ạ.” Hạ Phi lắc đầu, sau đó cậu bé cất ná bắn bi đi.
Hạ Vũ Mặc cũng cầm một que trúc, ngồi xổm xuống bờ ruộng chọc chọc vào đầu bọn bắt cóc, đánh bọn họ liên tục như đập chuột: “Ai bảo mấy người bắt tôi, ai bảo mấy người kêu tôi là bé mập, hừ.”
Tuy đã vào mùa xuân nhưng tiết trời hãy còn lạnh, nước trong hồ cũng lạnh cắt da, bảy tên bắt cóc to con ngâm mình dưới nước chưa bao lâu đã run rẩy.
Một người trong số đó cầu xin tha mạng: “Cho chúng tôi lên bờ trước được không? Lạnh quá.”
“Đợi chị đây một lát đi.” Lâu Doanh liếc một cái đầy lạnh lùng, sau đó cô ấy gọi điện thoại cho Tô Yên.
Phía cảnh sát rất nhanh chóng đã tới nơi, biết được sự việc một mình Lâu Doanh cân tất bao nhiêu tên bắt cóc xong, mặt mày ai nấy đều lộ rõ vẻ khâm phục.
Bọn bắt cóc đều bị giải về đồn cảnh sát, bao gồm cả Lâu Doanh, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng được đưa về lấy lời khai.
Lâu Doanh cảm thấy như vậy rất phiền hà, có điều nghĩa vụ của một công dân tốt chính là phối hợp điều tra cùng cảnh sát, cho nên cô cũng vui vẻ phối hợp.
Lời khai của Lâu Doanh khớp với Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, như vậy đương nhiên kết luận được đám người kia là kẻ bắt cóc, Tần Nhã Hân trở thành đầu sỏ và tội phạm truy nã.
Suốt chương trình, đại đội trưởng Lãnh Phùng chẳng nói chẳng rằng câu nào tự nhiên lại đi tới trước mặt Lâu Doanh, bởi vì luyện tập thường xuyên nên vóc người của Lãnh Phùng vô cùng to con, cơ bắp cuồn cuộn, các nét rắn chắc, khiến người khác nhìn vào có cảm giác vô cùng ngộp thở.
Người này mà ở thời cổ đại chắc sẽ trở thành một vị tướng quân nào đó cũng nên.
Gương mặt góc cạnh nam tính, đôi mắt đen láy vừa sâu vừa toát ra vẻ uy nghiêm.
Lâu Doanh đề cao cảnh giác: “Làm gì đấy?”
“Chào cô, tôi tên Lãnh Phùng, đội trưởng đội cảnh sát hình sự, mời cô tham gia vào đội chúng tôi.” Lãnh Phùng nói rất chân thành: “Gần đây sở cảnh sát chúng tôi đang thiếu người, không biết cô Lâu đây có hứng thú trở thành cảnh sát không? Bảo vệ an toàn cho tài sản và tính mạng của người dân.”
“Hở?”
Lâu Doanh trợn mắt ngạc nhiên, cô không nghe nhầm chứ?
Cô chỉ là đầu gấu tự do, vậy mà lại được mời làm cảnh sát, có chuyện nực cười nào hơn thế không?
Lâu Doanh cười to hai tiếng, thật ra trong lòng cô cũng muốn lắm.
Đây chính là công việc ổn định ăn cơm nhà nước nuôi, có sự hậu thuẫn của quốc gia, như vậy chẳng phải sau này cô không cần lo lắng gì nữa rồi sao?
Hơn nữa Lãnh Phùng lại đúng gu Lâu Doanh quá, khí chất nam tính, phong độ, ôi cái cơ bắp kia, nhìn thôi đã khoái chảy nước miếng!
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng cảm thấy chuyện này không thể tin nổi, hai cậu bé đưa mắt nhìn nhau, như này chẳng phải đang lấy quốc gia ra làm trò đùa sao?
Dáng người Lãnh Phùng cao lớn: “Cô Lâu có thể suy nghĩ một chút, đội chúng tôi rất mong muốn cô tham gia vào, mong cô cân nhắc kỹ sau đó gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, đây là số điện thoại của tôi.”
Woa, thật là kích thích quá đi!
Lâu Doanh lộ ra nụ cười u mê chết người, nhận lấy tấm danh thiếp từ tay Lãnh Phùng: “Để tôi suy nghĩ nhé.”
“Dì út, chúng ta nên đi thôi.” Hạ Phi chặn trước mặt Lâu Doanh, chặt đứt luồng mơ tưởng hão huyền của cô ấy, nhỏ giọng nói: “Lau nước miếng của dì đi kìa.”
Lâu Doanh định thần lại, lập tức lau lau nước miếng liêm sỉ của mình, bèn phát hiện ra Hạ Phi đang trêu chọc.
“Thằng ranh này, dám trêu cả dì út.” Lâu Doanh lườm Hạ Phi một cái, nói: “Đi thôi đi thôi.”
Lâu Doanh quay lại vẫy vẫy tay với Lãnh Phùng: “Đội trưởng Lãnh, tạm biệt anh.”
Hiếm khi nào thấy cô ấy nhiệt tình với người khác như vậy.
“Đi thôi.” Hạ Phi không nể mặt mà kéo người đi luôn.
“Chậm chậm một chút, Hạ Phi, đi vội thế làm gì, dì út còn chưa ngắm trai đẹp đủ mà.” Lâu Doanh đi ra khỏi cửa bắt gặp một đoàn cảnh sát mặc thường phục đang trở về, bèn thốt lên: “Quả nhiên trai đẹp toàn làm trong nhà nước, hại mình đến tận bay giờ còn chưa tìm được người yêu.”
Suy nghĩ của Lâu Doanh thật là nguy hiểm, Hạ Phi vừa nghe đã lập tức phản bác lại: “Đàn ông ở Ám Dạ chúng ta cũng đẹp trai bỏ xừ, anh Vạn Nhất chẳng phong độ quá còn gì...”
“Con gà luộc đó hả? Ôi thôi bỏ đi...”
Hạ Phi định đề cử Vạn Nhất một chút vậy mà lại bắt gặp vẻ mặt lạnh nhạt ghét bỏ của Lâu Doanh.
Hạ Phi bèn lắc đầu thở dài, haizz, cậu bé cũng nhiệt tình quá rồi!